"Đó là bởi vì..." Bà ấy nói được phân nửa, chợt ngừng lại, lén nhìn tôi một cái rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, đem tất cả những lời vừa định thốt ra nuốt vô bụng.
"Bởi vì sao?" Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy người đàn bà này đang giấu tôi cái gì!
"Không có... Không có gì..." Bà ấy liều mạng lắc đầu, có chết cũng không chịu nói.
"Bà cút khỏi đây đi! Cút ngay bây giờ đi!" Tôi sợ bà ấy còn ở đây thêm một giây nào nữa, thì bọn cho vay nặng lãi sẽ lại đuổi đến đây.
"Không..." Bà ấy luống cuống, khổ sở nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn: "Con để cho mẹ ở đây thêm một buổi chiều nữa đi, ngày mai, sáng sớm ngày mai mẹ sẽ đi... Thật đó..."
Bà ấy rưng rưng nước mắt, tôi nhìn ông ngoại, thấy ánh mắt già nua của ông ngoại cũng phiếm hồng, nếu như bây giờ tôi còn đuổi Mạc Văn Phượng ra ngoài nữa, ông ngoại nhất định sẽ rất buồn.
"Được rồi, một đêm cuối cùng nữa, sáng sớm ngày mai, bà nhất định phải đi!"
Đây coi như là một lần cuối cùng tôi giúp bà ấy! Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng qua ngày hôm sau mới phát hiện, tôi chịu thua!
Mới sáng sớm, một đám người mặc áo đen đã trực tiếp phá cửa xông vào nhà!
Tôi bị tiếng vang bất ngờ làm tỉnh dậy, ra khỏi phòng nhìn, đã thấy cánh cửa bị dỡ xuống, ném thẳng vào ngay giữa phòng khách, ông ngoại và Mạc Văn Phượng từ trong phòng đi ra.
"Đã xảy ra chuyện gì!" Ông ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162634/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.