"Không được..." Tiếng hét hoảng sợ của Mạc Văn Phượng cùng với tiếng kêu kinh hoảng của ông ngoại đồng thời vang lên.
"Có lời gì thì từ từ nói, đừng làm loạn, kẻo làm người khác bị thương..." Ông ngoại run rẩy muốn xông lên, nhưng bị tôi cản lại.
"Oánh Oánh, van cầu con cứu mẹ... Van xin con... Làm ơn... Hu hu... Cứu mẹ với..." Mạc Văn Phượng vừa khóc vừa la giùng giãy, nhưng cũng không làm được gì, chỉ có thể kêu lung tung: Ba... Cứu mạng... Ba ơi..."
Thật ra thì trong lòng tôi cũng rất sợ hãi, nhưng bên trong càng sợ, thì bên ngoài càng cố làm ra vẻ trấn định, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết tại sao!
"Ba ngàn vạn nhiều như vậy, tôi thật sự là không có! Người đàn bà này, các người muốn chém muốn giết gì thì tùy!" Lúc nói những lời này, tôi cảm thấy mấy người này chẳng qua chỉ là hù dọa tôi thôi, tôi không tin là bọn họ sẽ dám chặt tay.
Giết người là phạm pháp, bọn họ sẽ không ngu xuẩn như vậy! Hơn nữa, người đã chết, bọn họ cũng không lấy lại được tiền, đối với bọn họ một chút lợi ích cũng không có, tôi tin tưởng bọn họ sẽ không dám động thủ.
Nhưng mà, tôi sai rồi...
Tên mặt sẹo nheo ánh mắt nguy hiểm lại, trong mắt lóe lên một tia tàn ác, một giây sau liền giơ cây mã tấu lên, không chút do dự chém xuống...
Tiếng hét thảm thiết cũng đồng thời vang lên, làm người ta đau xót, kinh hoàng...
Máu văng ra, trên bàn một mảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162631/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.