"Năm trăm vạn kia, ông cất đi, đừng để bà ấy cầm đi." Tôi dặn dò ông ngoại, năm trăm vạn kia đối với Mạc Văn Phượng mà nói, chỉ như một miếng thịt ngon thôi, mà không đúng, miếng thịt ngon đó có giá trị lên tới năm trăm vạn lận đó!
Dù sao bà ấy cũng sẽ trăm phương ngàn kế muốn lấy được năm trăm vạn kia từ tay ông ngoại.
"Ông cất rồi, sẽ không để mẹ con tìm được, năm trăm vạn đó, ông ngoại giữ lại cho con, sau này con sinh con, ông ngoại sẽ cho nó một bao lì xì." Ông ngoại cười ha hả.
Con? Quá xa vời rồi, tôi không muốn sinh.
Nếu như có sinh con, tôi và Lục Minh Hiên lại có thêm một phần trách nhiệm! Hiện tại tôi không có tinh thần và sức lực để đi chăm sóc một đứa bé, quan trọng nhất là, tôi cảm thấy trong tương lai tôi sẽ ly hôn cùng Lục Minh Hiên, đoạn hôn nhân này khẳng định sẽ không kéo dài được lâu, sinh con cũng là gánh nặng, sau này nếu để Lục Minh Hiên cướp đi, tôi sẽ không chịu nổi.
Hợp đồng ly hôn cũng ghi rõ, ly hôn, đứa con thuộc về anh ta! Mặc dù tôi có thể lấy được một tỉ, nhưng tôi vẫn muốn lấy con hơn! Nếu như không giữ được con, tôi cũng tình nguyện không muốn một tỉ kia, vậy thì không sinh con là được rồi!
Tôi tự mình nấu cơm cho ông ngoại ăn, lâu rồi không có xuống bếp, hơi lạ tay lạ chân, nhưng nấu ra mùi vị cũng không tệ, ông ngoại ăn rất vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162554/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.