Tôi không dấu vết đẩy tay anh ta ra: "Em thật sự không có chuyện gì hết, anh cứ lo làm việc cho xong, trở lại công ty đi, em mới vừa đến bệnh viện một chuyến rồi, bác sĩ nói em không sao, chỉ là bị thiếu máu nhẹ thôi."
"Em đến bệnh viện sao?"
"Ừ, lúc nãy đi thăm ông ngoại, thuận tiện đến bệnh viện một chuyến." Tôi nhàn nhạt nói.
Ánh mắt anh ta hơi thoáng qua một tia mất mát, nhưng rất nhanh khôi phục lại như cũ: "Thật xin lỗi, ngay cả đưa em đi bệnh viện mà anh cũng không làm được, lần sau nhất định phải nói cho anh biết, có biết không?"
"Ừ!" Tôi cảm nhận được, dường như anh ta rất coi trọng chuyện này, điều này chứng minh cái gì chứ? Chứng minh anh ta quan tâm tôi sao?
Đừng ngu ngốc, nếu anh ta thật sự quan tâm tôi, lo lắng cho tôi, tại sao lại còn ở chung với người phụ nữ khác!
"Đói bụng không? Chúng ta đi ăn chút gì đi."
Tôi gật đầu, cùng anh ta đi ra khỏi phòng.
Đi xuống lầu, vừa đúng lúc gặp phải Lục Chấn Hải!
Ông ta vừa vặn đang bước vào cửa, khí thế uy nghiêm, vừa nhìn thấy Lục Minh Hiên, hàng lông mày khí phách dựng đứng lên.
"Thằng con hư hỏng này, còn định tránh né ba tới khi nào nữa!"
Gương mặt Lục Minh Hiên trầm xuống, anh ta quay đầu lại nói với tôi: "Em lên lầu trước đi, vào phòng chờ anh."
Tôi biết là anh ta muốn tách tôi ra, là không muốn để tôi nhìn thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162425/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.