Tôi thè lưỡi, ngậm vành tai anh ta, nhẹ nhàng mút, anh ta thở dốc vì kinh ngạc: "Đừng như vậy..."
Thấy bộ dạng động tình của anh ta, khóe miệng tôi nâng lên một nụ cười nghịch ngợm, càng dùng thêm sức trêu đùa vành tai anh ta...
"Đừng như vậy... Thật..." Anh ta nhẹ nhàng đẩy tôi ra, nhưng lại ôm tôi thật chặt, rõ ràng là muốn nhiều hơn, nhưng không dám đụng vào tôi...
"Sao anh còn chưa chạm vào em?" Tôi vuốt ve cái cằm cương nghị của anh ta, ánh mắt xinh đẹp nhìn anh ta.
"Cơ thể em... Còn chưa khỏe..." Hô hấp của anh ta càng lúc càng dồn dập.
"Cơ thể em rất tốt, xuất viện cũng nửa năm rồi, làm sao còn chưa khỏe nữa chứ?" Tôi chủ động hôn lên môi anh ta, cầm bàn tay anh ta hướng về phía trước ngực mình...
Bàn tay ấm áp ôm trọn nơi đầy đặn của tôi, anh ta chợt ngẩn người, đẩy tôi ra!
"Tô Quân?" Tôi khó hiểu nhìn anh ta.
Anh ta cũng giật mình, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hô hấp của mình: "Thật xin lỗi, hôm nay anh không thoải mái, anh..."
Vẻ mặt anh ta đau lòng, giống như có nỗi niềm gì khó nói.
Tôi nhíu mày nhìn anh ta, rõ ràng có phản ứng rất mãnh liệt với tôi, nhưng vì sao lại không muốn tôi? Chẳng lẽ...
"Xin lỗi, thật xin lỗi, anh..."
"Không sao đâu." Tôi chôn đầu vào trong ngực anh ta, dịu dàng nói: "Em không trách anh, anh đừng tự trách bản thân mình, mỗi ngày anh phải xử lý nhiều chuyện ở công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162375/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.