Editor: May
"Anh là cái gì, em dùng qua sẽ biết ngay thôi."
Thi Ngạo Tước xoay người, đè Tô Cửu Y dưới thân thể, hai tay mở rộng ra ở hai bên bả vai cô, nhìn cô xuống từ trên cao.
Bị anh dùng tư thế đè ép như vậy, trong nháy mắt đầu óc Tô Cửu Y là một mảnh trống rỗng, thậm chí là quên vừa rồi trò chuyện với anh về vấn đề gì.
Cô dùng tay đẩy ngực Thi Ngạo Tước, tận lực duy trì khoảng cách với anh, nhưng mặc dù là như vậy, cô vẫn cảm nhận được hô hấp nóng rực và nhiệt độ rất cao của anh, dường như có thể đốt cháy cả người.
Tô Cửu Y căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi, trái tim thình thịch thình thịch nhảy không ngừng, giống như nhịp tim có thể quá nhanh mà có thể đột tử bất cứ lúc nào.
"Tước thiếu...." Tô Cửu Y vừa mở miệng, liền cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của Thi Ngạo Tước, vì vậy ngoan ngoãn sửa lời lại, "Tước...."
Đây là lần đầu tiên cô gọi Thi Ngạo Tước như vậy, cho nên ít nhiều gì vẫn sẽ cảm thấy hơi mất tự nhiên, dù sao quen biết với anh đến nay, cô vẫn luôn gọi anh là Tước thiếu, đột nhiên đổi cách gọi, khó tránh khỏi sẽ không quen.
Thi Ngạo Tước bình tĩnh nhàn nhã nhìn cô, hỏi: "Em muốn nói gì?"
"Canh gà vẫn chưa có uống." Tô Cửu Y nói.
"Hiện tại có món ngon càng mỹ vị hơn đang dụ dỗ anh, để canh gà lại uống thêm một lát."
Nói xong, Thi Ngạo Tước cúi đầu ngậm chặt đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278729/chuong-1137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.