Editor: May
Ông cụ đi phòng sách tầng hai, sai người gọi Ôn Uyển tới.
Ôn Uyển vào phòng sách, mang quà tặng đến giao cho ông cụ.
Ông cụ không có lập tức mở cái hộp ra, chỉ nhìn cái cái hộp cổ xưakia xuất thần trong chốc lát, bình thường ông thích phẩm trà và thưpháp, thỉnh thoảng còn có thể nghiên cứu một chút đồ cổ.
Bức tranh cổ này, ông đã bắt đầu chú ý từ năm ngoái, bởi vì giá cảquá mức sang quý, ông cũng không có ý định muốn mua bức họa này, cho nên chuyện này cũng cứ gác lại như vậy.
Khi vừa nhìn thấy cái hộp cổ này, ông cụ liền đoán được trong hộp đựng cái gì.
Ông có chút xúc động thở dài, “Ngắn ngủn vài năm, cảnh còn người mất.....”
Câu nói của ông có hàm ý khác, Ôn Uyển sẽ không thể không nghe hiểu,bà mở miệng cười: “Cha, đều là quá khứ đã qua, người xem hiện tại conkhông phải trôi qua cũng rất tốt ư?”
”Ta biết con trôi qua tốt.” Ông cụ lại than một tiếng, “Nhưng ta cũng biết rõ con không bỏ xuống được.”
Nụ cười Ôn Uyển chua sót một chút, không có nói tiếp.
Có lẽ là người trong cuộc lúc nào cũng u mê, còn người ngoài cuộc thì luôn luôn sáng suốt đi, xưa nay bà cho là mình đã để xuống, nhưng người bên cạnh bà lại đều đang nói cho bà biết, bà không có để xuống, bàkhông bỏ xuống được.
Hai người im lặng hồi lâu, không có nói thêm gì nữa.
Cho đến khi ông cụ xoay người lấy trong tủ bảo hiểm dưới giá sách ramột túi giấy dai, mở miệng phá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278384/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.