Chương trước
Chương sau
Đúng lúc đó, Thi Vực đột nhiên mở bước chân ra đi đến trước mặt Thẩm Chanh, không nói một lời liền lôi cô đến trước mặt, một tay giữ eo của cô, một tay nâng cằm của cô lên, cúi đầu nguy hiểm tới gần cô: "Chơi anh?"
Rốt cuộc vẫn là sợ làm đau cô, tuy anh có chút tức giận, nhưng lực đạo trên tay cũng không lớn, không đợi cô mở miệng, anh lại nói: "Thẩm Chanh Tử, có phải cảm thấy cuộc sống quá buồn tẻ, cho nên muốn tìm một chút kích thích không?"
Thẩm Chanh không thể chịu được nữa, bật cười: "Đây cũng không tính là đang chơi anh, bởi vì từ đầu đến cuối anh hoàn toàn không có hỏi qua em có quen biết ông nội hay không." Đúng là vừa rồi Thi Vực cũng không có hỏi cô và ông cụ có quen biết hay không.
Nói cho cùng, vẫn là anh sơ sót.
Bởi vì phụ nữ của anh, cho tới bây giờ cũng không phải là một người sẽ an phận thủ thường, ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc trò chơi.
Vào lúc đề xuất đánh cuộc, cô đã biết mình sẽ thắng, một ván bài thắng bại đã định đối với cô mà nói, chẳng qua chỉ là vui đùa một chút mà thôi.
Không, có lẽ là vui đùa anh một chút mà thôi.
"Rất tốt." Thi Vực cười lạnh: "Em tốt nhất đốt nhang cầu nguyện tối nay mình sẽ không bị anh ném ra khỏi phòng đi."
"Anh muốn ném em ra khỏi phòng sao?" Thẩm Chanh rất phối hợp hỏi anh một câu.
"Em nghĩ sao?" Sắc mặt âm lãnh đủ để chứng minh, tâm tình bây giờ của người đàn ông vô cùng kém, vào lúc này nếu như có người khác va vào trên họng súng, đoán chừng kết cục sẽ rất thê thảm.
Vì vậy, bọn người làm lần lượt lui về phía sau một bước dài, duy trì khoảng cách nhất định với anh.
Thiếu gia nhà họ Thi rất nguy hiểm, mọi người đều biết.
Hiện tại bị mất mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy, có thể nghĩ ra tâm tình của anh tệ bao nhiêu.
Cho nên, nếu bọn họ có thể trốn liền trốn, có thể trốn thì cứ trốn....
"Được." Thẩm Chanh ngược lại đáp ứng sảng khoái, "Trước đó anh nói muốn phân giường ngủ với em, kết quả vẫn chưa phân anh liền đổi ý rồi. Vậy hôm nay, chúng ta bắt đầu phân đi. Dù sao anh cũng đã muốn ném em ra khỏi phòng."
Thi Vực một phát buông cằm của cô ra, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô một lượt, như là nói: Phân giường có thể, nhưng phải là anh nói ra, nếu không em tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu không anh làm cho không xuống giường được.
Hai người rất ít khi dùng ánh mắt trao đổi, hôm nay lần đầu tiên sử dụng ở trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm Chanh nhìn thẳng ánh mắt mênh mông không thấy đáy của anh, cười tươi như hoa, dùng ánh mắt khiêu khích đáp lại anh.
Người đàn ông này, ngoại trừ dạy dỗ cô trên giường, liền không có phương thức nào khác.
Ví dụ như đánh cô mắng cô linh tinh, là tuyệt đối không thể nào có....
Cho nên, trước khi dì chưa đến cô có thể không dám khiêu khích anh lộ liễu như vậy, nhưng hiện tại cô ở thời kỳ đặc biệt, chẳng lẽ còn không thể tùy hứng kiêu ngạo một lần sao?
Buổi tối trở về, cô chính là cố ý trêu anh, chọc anh, anh có thể làm gì cô?
Nếu anh thật sự muốn cứng rắn với cô, Bá Vương ngạnh thượng cung gì đó, cô sẽ khóc nha!
Ở cùng với anh lâu như vậy, gặp nhiều khó khăn như thế, cô còn chưa bao giờ rơi lệ ở trước mặt anh.
Có người nói, một phụ nữ thường hay khóc ở trước mặt đàn ông, sẽ làm anh ta sinh ra kháng thể, khóc một hai lần, có lẽ anh ta sẽ lộ ra vẻ xúc động, sẽ đau lòng, nhưng thời gian lâu dài, lặp lại nhiều lần, vậy anh ta sẽ càng ngày càng thờ ơ.
Mà cô rất ít khóc, cũng không khóc ở trước mặt anh, cho nên một khi khóc, cô rất có thể sẽ khiến anh tay chân luống cuống. Anh tay chân luống cuống sẽ chịu thua, chịu thua sẽ nói dỗ ngon dỗ ngọt để dỗ dành cô, sau đó chuyện gì cũng nghe cô....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.