Do dự không ngừng, cô ta nắm chặt túi xách, đi về phía mấy người cách đó không xa.
”Tiểu Vực, Chanh Tử.”
Sau khi chào hỏi với Thi Vực và Thẩm Chanh, cô ta mới đi tới trướcmặt Cố Liên Thành, cười lấy cái hộp từ trên tay Liên Thành qua, đồngthời vụng trộm nháy mắt với cô ta: “Liên Thành, dượng nhỏ của cháu bảocháu đi qua một chuyến, nói có chút việc muốn phiền cháu.”
Hiển nhiên, đây là một cái cớ, là cái cớ Diệp Cẩn cho Cố Liên Thành có bậc thang đi xuống
Cố Liên Thành là người thông minh, sẽ không thể không nghe hiểu ý của cô ta, vì vậy kéo khóe môi, “Vâng dì nhỏ, vậy cháu đi trước một chuyến, một lát nữa chúng ta lại tán gẫu.”
Nói xong, nhìn về phía Thi Vực và Thẩm Chanh, cười tươi như hoa khẽ gật đầu, ngay sau đó xoay người rời đi.
Tư thái điềm nhiên bình tĩnh, giống như không có bởi vì chuyện vừa mới phát sinh mà bị một chút ảnh hưởng.
Sau khi nhìn Cố Liên Thành đi xa, Diệp Cẩn mới thu hồi tầm mắt, tựtay đưa cái hộp tới trước mặt Thi Vực, “Tiểu Vực, đây là chút tấm lòngcủa ta và cha con, tuy rằng giá trị không được bao nhiêu tiền, nhưng hyvọng con có thể nhận lấy.”
Thi Vực cũng không tính nhận, đưa ly rượu đến bên miệng khẽ nhấp một ngụm, mới nguy hiểm nheo con ngươi lại: “Cầm đi.”
Diệp Cẩn rất rõ ràng tính tình của anh, cho tới bây giờ nói một không hai, đồ đã nói không cần liền nhất định sẽ không cần.
Không muốn mất mặt ở chỗ đông người, đành phải nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278206/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.