Anh liếc xéo Phượng Cửu Mị, mấp máy môi: “Trò chơi tiếp theo, đừng tính cho tôi.”
Phượng Cửu Mị nhỏ giọng cười, lại không nói thêm lời nào, cuối cùng liếc nhìn Thẩm Chanh, hắn ta liền xoay người rời đi.
Bóng dáng thon dài trong mưa này, cao ngạo, lại phong hoa tuyệt đại.
Đến khi bóng lưng của hắn ta biến mất trong tầm mắt, Thẩm Chanh mới ý thức được cái gì đó, lập tức mở ra toàn bộ cửa của sáu căn phòng cònlại này.
Lập tức, ngơ ngẩn.
Bởi vì những gian phòng này không giống như lời của Phượng Cửu Mị,một khi tiến vào sẽ chìm vào trong nước, không có căn phòng đoạt lấytánh mạng người ta.
Nói cách khác, trận trò chơi này hoàn toàn chỉ biết đi mà sẽ không thua.
Mặc kệ chọn sai mấy lần, cũng sẽ không chết.
Tại sao?
Thi Vực đưa tay nắm ở vai của cô, dẫn cô vào trọng lòng ngực của mình, Thẩm Chanh ngẩng đầu hỏi anh, “Anh ta là gì của anh?”
Rốt cuộc cô đã ý thức được rồi.
Thi Vực im lặng mấy giây, giơ khóe môi lên, mở bí mật này ra: “Anh trai.”
Trong đầu Thẩm Chanh lại thoáng hiện ra hai chuỗi con số, 19870421, 19880202....
Cho nên, con số phía trước là năm tháng ra đời của Phượng Cửu Mị, mà phía sau chính là năm tháng ra đời của anh.
Điều này cũng có thể giải thích đến rốt cuộc tại sao Phượng Cửu Mịlại thua, bởi vì anh từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ muốn thắng.
Một trò chơi thật tốt!
Khiến tất cả mọi người đều lâm vào trong ván cờ, mà anh ta, lại đã sớm miêu tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278065/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.