Chỉ là lựa chọn nửa phút, lại dài như là một thể kỷ vậy.
Ngay tại lúc Thi Vực đang muốn mở cửa một căn phòng nào đó, Phượng Cửu Mị đột nhiên ngăn hành động của anh lại.
”Một khi mở ra, sẽ không có đường lui có thể đi đâu.”
Khuôn mặt dưới mặt nạ, mang theo một chút vẻ mặt phức tạp. Một đôi mắt cũng sâu thẳm, mênh mông không thấy đáy.
”Không cần đường lui.”
Môi mỏng nhẹ nhàng mím động, gần như không chút do dự, liền sử dụng lực đè tay nắm cửa xuống.
Cạch một tiếng!
Cửa mở rồi...
Gần như cũng ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ xinh bổ nhào về phía cửa.
Không sai không lệch, vừa vặn tiến đụng vào trong ngực Thi Vực.
Thẩm Chanh thậm chí đã quên, vừa rồi mình đã dùng cách gì để giãy thoát dây thừng.
Trong nháy mắt này, thời gian dừng lại, không khí ngưng kết.
Mùi hương chỉ thuộc về cô truyền vào trong mũi, trái tim Thi Vực như bị đao khoét đi một khối, đau nhức.
Đột nhiên dùng sức ôm lấy cô, ôm chặt cô ở vị trí ngực, tham lam ngửi mùi hương tóc của cô.
Anh nhắm mắt lại, dùng cằm vuốt ve trên đầu cô, giọng nói khàn khàndữ dội: “Dù anh không tìm được mình, nhưng sẽ không không tìm được em.”
Lần đầu tiên, Thẩm Chanh cảm thấy uất ức: “Sao anh lại tới chậm như vậy!”
Thi Vực nhẹ nhàng cọ ở trên tóc cô, giọng nói sâu lắng mang theo mộtchút đau lòng: “Xin lỗi.... Anh sai rồi. Về sau anh nhất định trôngchừng em thật kỹ, không để mất em nữa.”
Thẩm Chanh gật đầu lia lịa.
Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1278064/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.