Sáng ngày hôm sau, khi Thẩm Chanh tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Thi Vực nữa.
Hôm qua lúc trời tối, anh vẫn luôn ôm chặt lấy cô, nói ở bên tai bảo cô không nên suy nghĩ nhiều, anh sẽ cứu người ra.
Tuy rằng không rõ là nguyên nhân gì khiến Mạc Khuynh Tâm vẫn luônkhông dám thương tổn cô, nhưng đây cũng không có nghĩa Mạc Khuynh Tâmcũng không dám làm cái gì với em trai cô.
Sớm cứu em cô ra một ngày, cô cũng sớm yên tâm một chút.
Cô biết năng lực của Thi Vực, dường như cho tới bây giờ, chuyện mà anh đã đáp ứng, anh đều sẽ làm được.
Cho nên một giấc ngủ này, ngủ được đặc biệt sâu.
Nhìn phía ngoài cửa sổ, trời đã sáng choang.
Thẩm Chanh chống đỡ ngồi dậy từ trên giường, sờ một nửa giường khácbên cạnh mình, đã tan hết độ ấm, anh hẳn đã đi ra ngoài từ rất sớm.
Rời giường, sửa soạn mình thỏa đáng, lúc xuống lầu, không biết tại sao, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút bất an.
Cô gọi cho Thi Vực một cú điện thoại, vốn định dò hỏi tình huống hiện tại của anh, nhưng đầu bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nữ hệthống lạnh như băng, nhắc nhở đối phương đã tắt máy.
Tay cầm điện thoại di động chậm rãi buộc chặt.
Anh rất ít khi tắt máy, ít nhất vào lúc cô muốn tìm anh, lúc nào cũng có thể tìm được.
Mỗi lần chỉ cần cô điện thoại hoặc là nhắn tin, anh đều sẽ hồi đáp nhanh chóng.
Đã xảy ra chuyện gì, lại khiến anh tắt máy rồi...
Thẩm Chanh nghĩ ngợi, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277978/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.