Một phen đối thoại này của hai người, khiến Tần Cận nghe ra được một cổ mùi thuốc súng nồng đậm.
Tuy rằng anh không hiểu rõ thâm cừu đại hận giữa hai người, nhưng vẫn đoán được, ân ân oán oán trong đó nhất định không đơn giản.
Anh không có nói chen vào, cùng không phải là không muốn giúp Thẩm Chanh, mà là cảm thấy Thẩm Chanh có năng lực đi đối phó.
Chỉ dựa vào những lời vừa rồi của cô, hoàn toàn có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là, tuyệt vời!
Loại vẻ mặt và thủ đoạn này, không phải là chuyện mà một người phụ nữ bình thường có thể khống chế.
Quả nhiên, phụ nữ của Thi Vực, không tầm thường.
Anh đi đến bên cửa sổ, cầm từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc,đang muốn đốt lên, bên tai đã có người nhắc nhở anh, “Bệnh viện cấm hútthuốc!”
Người nói chuyện không phải ai khác, là Diệp Tử vẫn luôn cúi đầu cắn ngón tay, không có một chút cảm giác tồn tại.
Tần Cận xoay đầu lại, Diệp Tử đúng lúc đi về phía Thẩm Chanh, cho nên anh chỉ có thấy được bóng lưng nhỏ xinh của cô.
Diệp Tử len lén liếc nhìn Thẩm Minh trên giường bệnh, sau đó thu hồitầm mắt rơi vào trên người Thẩm Chanh, hạ giọng nói: “Mỹ nhân, chị đừngnói nhiều với anh ta như vậy, em cảm giác hiện tại thần trí anh ta cóchút không tỉnh táo.”
Mặc dù cô nói rất nhỏ giọng, nhưng vẫn truyền đến trong tai ThẩmMinh, ánh mắt anh ta lạnh hẳn đi, cả giận nói: “Diệp Tử, qua đây!”
Diệp Tử xoay người nhìn anh ta, không vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277865/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.