Trở lại dinh thự, Thi Vực vừa bước xuống từ trên xe, Điềm Tâm liền chạy như bay về phía anh.
Vừa chạy đến trước mặt anh, nó liền nịnh nọt cọ xát.
”Cút ngay.”
Đối đãi với con chó này, cho tới bây giờ, Thi Vực giống như cũng chưa từng khách sáo qua.
Điềm Tâm đã trúng một cước, lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể ai oán quỳ rạp trên mặt đất, ra vẻ đáng thương nhìn anh.
”Điềm Tâm, Điềm Tâm....” Đào Đào đuổi theo đến từ đằng xa, thấy Điềm Tâm giống như không vui, lập tức đi lên dỗ dành, “Điềm Tâm ngoan, đitheo tao, tao làm cho mày món ăn ngon nhé....”
Không thể nịnh nọt nam nữ chủ nhân, Đào Đào đánh mục đích tới trên người Điềm Tâm.
Cô ta không phải không hiểu rõ, mặc dù Điềm Tâm là con chó, nhưng chế độ hưởng thụ còn cao hơn người.
Nó có thể tiếp xúc với Thi Vực ở khoảng cách gần, làm nũng ở trước mặt anh, nhưng các cô làm người lại làm không được.
”Ăng ẳng....”
Điềm Tâm không vui kêu lên một tiếng, vẫn là cụp đuôi đi cùng Đào Đào.
Gặp Điềm Tâm không kháng cự mình, Đào Đào dò xét tính vươn tay ra sờ nó.
Còn chưa có sờ đến lông của nó, nó liền đề phòng gào lên một tiếngvới cô ta, Đào Đào sợ tới mức vội rút tay về, không dám chạm vào nó nữa.
Lúc Thẩm Chanh xuống xe, vừa vặn thấy cảnh này, không nhịn được khơi gợi môi lên, cười khẽ một tiếng.
Thi Vực hỏi cô cười cái gì, cô trả lời một câu không có gì, sau đó lên lầu.
Cô tìm bộ đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277782/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.