Editor: May
"Chanh Tử, tại sao em lại ở bệnh viện?"
Mộ Bạch hiển nhiên thật không ngờ sẽ gặp được Thẩm Chanh ở bệnh viện, cho nên không kiềm được lo lắng.
"Ở bệnh viện, không phải xem bệnh chính là thăm bệnh nhân, tôi thuộc về vế sau."
Thái độ Thẩm Chanh đối với anh, vẫn là lạnh lùng giống như ngày xưa.
Nghe được cô nói như vậy, Mộ Bạch mơ hồ thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới buông tay cô ra, "Em không có chuyện gì là tốt rồi. Chanh Tử, tối nay anh mời em ăn một bữa cơm nhé."
"Không ăn, không rảnh."
"Vậy chừng nào thì em rảnh, anh chờ em."
"Tôi không có nào rãnh hết." Thẩm Chanh dùng tay bảng tên ở trước mặt, lạnh giọng nhắc nhở, "Nhìn thấy không, hộ lý."
Lúc này Mộ Bạch mới chú ý quần áo của cô, không kiềm được nhíu mày, "Không phải thăm bệnh nhân ư, sao thành hộ lý rồi."
"Thăm bệnh nhân và làm hộ lý có xung đột sao."
Nếu đổi lại trước kia, Thẩm Chanh có thể trực tiếp quay đầu bước đi.
Nhưng hiện tại không giống, nếu như cô không nói rõ ràng, chỉ sợ anh ta sẽ không dễ dàng thả cô đi.
Mắt thấy muốn rời khỏi bệnh viện thành Giang, cô không muốn nảy sinh thêm rắc rối.
Thời gian gần đây cô cảm giác trong lòng có chút bất an mơ hồ, mà ngọn nguồn bất an này ở đâu, cô lại không tìm được.
Đều nói song sinh tâm linh tương thông, cho nên cô bắt đầu lo lắng, em trai có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277704/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.