Editor: May
"Chanh Tử, ta biết lần này khuyên không được cháu, cũng không có ý định khuyên cháu. Cháu cũng đã là người trưởng thành rồi, tin tưởng khi làm bất kỳ một quyết định nào đều sẽ trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Tóm lại ta chỉ có một câu, chăm sóc tốt em trai, chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt."
Lời nói chân thành thấm ý của viện trưởng, giống như khối đá nặng ngàn cân đặt ở ngực Thẩm Chanh, khiến cô có chút khó chịu.
Sáu năm, suốt sáu năm rồi.
Nếu như không phải viện trưởng, sợ rằng cô và em trai đã sớm xuống địa ngục.
Có đôi khi sự thật càng máu chó, tàn nhẫn hơn tình tiết trong phim!
Chuyện năm đó, ký ức đến nay vẫn còn mới mẻ.
Một ngôi nhà thật tốt đột nhiên vỡ tan tành, bản thân em trai bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, cha bị người bắt đi cắt đứt hai chân.
Mà cô, cũng là thân trúng kịch độc đi một lượt ở quỷ môn quan.
Không biết bao nhiêu đêm mưa, bọn họ trốn ở đông nấp ở tây.
Trốn ở nơi người thường không dám đi, nơi hoang dã, nghĩa địa, nơi hỏa táng....
Sau đó tránh thoát được đuổi giết của kẻ thù, nhưng lại không có tiền chạy chữa.
Cùng đường chỉ có thể tìm đến quen biết cũ của mẹ, cũng chính là viện trưởng bệnh viện thành Giang hiện tại.
Là bà cứu bọn họ vào lúc dầu sôi lửa bỏng, nếu không sẽ không có ngày hôm nay.
Không biết im lặng bao lâu, Thẩm Chanh mới thu suy nghĩ về, khẽ gật đầu, "Cháu biết."
Viện trưởng đi tới, cầm tay của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-bao-boi-ong-xa-cung-chieu-nhe-mot-chut/1277703/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.