*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kỷ Vô Hoan chụp được chìa khóa vào tay, đang muốn dỗi lại một câu thì đột nhiên ngây người, cả mặt mày dùng tốc độ mắt thường thấy được mà dần trắng bệch. Nhiếp Uyên quay đầu, phía sau không có gì cả. Giây tiếp theo, Kỷ Vô Hoan chạy về phòng, nhào đến thùng rác nôn ra, vừa nôn vừa nói: “Mẹ nó, ghê tởm chết được!” Trước đó vì quá khẩn trương nên chưa sao, giờ trong đầu toàn là gương mặt kinh dị bị ánh sáng cường độ cao chiếu thẳng vào, cậu còn nhìn nó ở khoảng cách gần, kế theo đó là mùi máu tươi ngập tràn. Cứ nhắm mắt lại là có thể phảng phất nhớ đến một đống lỗ chân lông rướm máu kia. Kỷ Vô Hoan chỉ thấy dạ dày một trận sóng cuộn biển gầm, suýt thì quỳ sụp xuống đất, động tác nôn mửa kịch liệt khiến yết hầu nhói đau. Cảm giác này vô cùng khó chịu, làm đôi mắt mẫn cảm của cậu bị kích thích đến mức lại đỏ lên, cả vòm miệng quay cuồng vị chua, hơi nước trong hốc mắt theo đó ngày càng nhiều, cuối cùng vẫn không thể khống chế mà rơi xuống. Kỷ Vô Hoan ngồi xổm, gỡ kính ra, vừa lau nước mắt vừa nôn thốc nôn tháo. Nhiếp Uyên khẽ nhíu mày, sau khi đóng cửa phòng thì đi vòng qua cậu đến cạnh bàn trà, lấy chai nước khoáng, vặn mở nắp, lấy khăn giấy trong túi ra. Anh vốn muốn trực tiếp đưa cậu, nhưng tay vươn ra một nửa bỗng thấy kì kì, vừa biệt nữu(*) vừa không quen. ⊳ Chú thích Đúng lúc Lâm Cương từ trên giường xuống xem tình huống, Nhiếp Uyên thuận tay đưa cho hắn ta. Lâm Cương cầm đồ, tuy hơi khó hiểu nhưng vẫn nhìn rõ ý tứ trong mắt Nhiếp Uyên, vì vậy hắn đưa nước qua cho Kỷ Vô Hoan: “Kỷ Vô Địch, cậu không sao chứ? Có bị thương không?” Kỷ Vô Hoan nhận lấy, vừa nôn đến mức rối tinh rối mù nên tay có hơi mất sức, giọng mơ hồ: “Tôi không sao, huhu…. Cảm ơn Lâm ca, tôi chỉ ghê tởm quá thôi”. Thấy Lâm Cương còn cầm cả khăn giấy sang, cảm động cực kì: “Lâm ca, anh tốt thật luôn!” Sau đó Lâm Cương lại bị ai đó trừng một cái! Lâm Cương: “……” Hai người này bệnh hết rồi! Hắn ta lui về một bên, một bộ “Tui xin lỗi mấy người làm gì làm lẹ đi, tui không hầu nữa”. Chờ Kỷ Vô Hoan nôn xong, đứng lên rồi nhưng chân vẫn hơi nhũn, hai mắt đẫm lệ vịn tường chậm chạp đi đến WC, Nhiếp Uyên bước theo sau, liếc cậu: “Yếu xìu”. “Ngu ngốc”. Kỷ Vô Hoan không khách khí mắng lại, chỉ là với khuôn mặt nhỏ tái nhợt cùng đôi mắt xinh đẹp còn thấm đẫm hơi nước kia, khiến cậu có chút giống một bé động vật non nớt, hơn nữa đôi đồng tử đỏ càng làm người ta nghĩ đến con thỏ. Cậu hung dữ trừng Nhiếp Uyên, lực uy hiếp bằng không. Nhiếp Uyên thật sự chịu không nổi nữa, bật cười: “Cậu lại bị dọa khóc”. “Cậu mới bị dọa khóc ấy, cả nhà cậu đều bị dọa khóc”. Có điều lần này giọng Kỷ Vô Hoan không tự tin cho lắm, tỏ vẻ dữ vô cùng mà mắng tiếp một câu: “Hức, Viên Viên cậu là một tên đần!” Lời nói nồng đậm giọng mũi cùng tiếng nức nở hiển nhiên chẳng có chút uy lực nào. Đôi mắt này, thanh âm này…… Nhiếp Uyên vô thức ghép gương mặt thật của cậu vào dáng vẻ bây giờ. Gương mặt có danh hiệu nam minh tinh yêu nghiệt nhất giới giải trí kia. Sau đó anh không thể khống chế mà rùng mình, tự nhiên thấy hơi nóng. Cái đệt! Nhiếp Uyên thu lại nụ cười trên môi, mặt cứ thế đen dần đều, không nể nang gì mà mắng: “Ngu ngốc, đi nhanh lên, đừng chắn đường!” Sau đó từ phía sau ôm lấy eo cậu, trực tiếp nhấc lên đi đến buồng vệ sinh, cầm đèn pin canh chừng ngoài cửa, chờ cậu rửa mặt rồi lại khiêng cậu về sô pha. Xong xuôi còn trào phúng một câu: “Cái tố chất này của cậu, trong phim kinh dị sống được không quá một tập”. Kỷ Vô Hoan không còn hơi sức đâu để gây sự, con nhà ai dán mặt cùng nữ quỷ máu chảy đầm đìa xong mà vẫn yên ổn cho nổi? Tốt xấu gì đây kiên cường đến lúc xong việc rồi mới nôn! Thanh niên ngồi phịch xuống sô pha, mông chạm đến lớp đệm mới thấy bản thân đã sống lại. Vừa rồi quá kích thích, tim gia tốc đập thình thịch, đến giờ vẫn chưa hoãn lại được. Cậu cố gắng để bản thân không nhớ lại sự việc lúc nãy, tự thôi miên đó là ảo giác mà thôi, mặc cho ở cách vách Đỗ Toa vẫn đang đập cửa ầm ầm. Lâm Cương chưa kịp hoàn hồn, dùng vẻ mặt như đang nhìn đại lão mà đối diện hai người: “Anh em, hai người các cậu mạnh thế, cô ta là quái vật đấy!” Nếu không tận mắt nhìn thấy, Lâm Cương chẳng thể nào tưởng tượng nổi có người còn đi nhốt quái vật cơ! Nhiếp Uyên bảo cướp chìa khóa, vậy mà cậu ta mẹ nó đi cướp thật! Cứng vãi! “Làm sao các cậu biết cô ta sẽ rời đi nếu nghe được tiếng động khác?” “Anh quên chuyện tối qua rồi à?” Kỷ Vô Hoan chộp được chiếc gối bị Nhiếp Uyên ở đối diện ném đến, lót ra sau lưng, nằm đơ như Cát Ưu(*) nói: “Mục tiêu ban đầu của Đỗ Toa đêm qua là chúng ta, sau đó mới chuyển sang Từ Nam Y, hiển nhiên cô ta sẽ chọn nơi có tiếng động lớn hơn làm mục tiêu”. ⊳ Chú thích
Nên vừa rồi cả hai khí thế ngất trời đấu với Đỗ Toa nhưng vẫn cố không phát ra âm thanh nào khác, tránh việc át mất tiếng của di động. “Không sợ bỗng đứt kết nối bluetooth à?” Lâm Cương nghĩ lại, thấy kích thích quá chừng. “Sợ chứ, nên còn có phương án bảo hiểm mà”. Kỷ Vô Hoan nhấp ngụm nước: “Tôi có đặt báo thức lúc 11 giờ. Thật ra, vốn dĩ an toàn nhất là chờ đến vài phút trước báo thức mới hành động”. Nhưng vì có nhiều việc không đoán trước, nên họ lựa chọn phương án có thể khống chế là game bluetooth. Rốt cuộc thì ngoài mục đích lấy chìa khóa, họ còn muốn biết dáng vẻ của quái vật bóng đêm luôn cố tình trốn trong phòng kia. Lúc ấy chỉ cách 11 giờ có mười mấy phút nên Nhiếp Uyên mới quyết định liều một phen. Ba người thanh niên, hẳn có thể chống đỡ mười mấy phút chứ. Đương nhiên, kế hoạch này có nguy hiểm nhất định. Nhỡ cửa không cản được Đỗ Toa thì sao? Kỷ Vô Hoan nghĩ, nếu trò chơi này muốn cho người ta qua màn, bọn họ cứ chính diện đấu là không được, đánh không nổi con quái vật kia. Trước đó cô ta hành hạ bốn người đàn ông thành niên đến chết vô cùng dễ dàng, cộng thêm cái sức lực kinh khủng vừa rồi, may mà có tường là điểm tựa, nếu không Nhiếp Uyên chắc cũng chỉ chống được hai phút. Dưới tình huống này mà muốn trực tiếp lấy chìa khóa từ trên người cô ta à, không thể nào. Vì vậy, Kỷ Vô Hoan cảm thấy cô ta hẳn phải có nhược điểm, nếu không thì màn này bug quá. Có điều, Đỗ Toa thế mà sẽ thấy đau, hơn nữa bị chọc giận dễ như vậy, xem như là phát hiện ngoài ý muốn. Kỷ Vô Hoan vốn cho rằng không thể dùng công kích vật lí để đấu với quái vật. Cậu mân mê xâu chìa khóa trên tay, lấy đèn pin soi kĩ. Chỉ là chìa khóa kim loại màu bạc bình thường, phản chiếu lấp lánh dưới ánh sáng trắng, trên mỗi chìa có khắc số từ “2-1” mãi cho đến “2-10”, được treo chỉnh tề theo thứ tự trên vòng kim loại tròn. Kỷ Vô Hoan đột nhiên nhớ đến trước đó Nhiếp Uyên có tùy ý hỏi cậu bên trái hay bên phải, nhịn không được nở nụ cười: “Viên Viên cậu xem đi, thời điểm mấu chốt vẫn dựa vào vận khí Âu hoàng(*) của ông đây nha!” ⊳ Chú thích Vừa nghỉ ngơi khôi phục trạng thái, Kỷ Vô Hoan đã bắt đầu kiếm chuyện, cái đuôi nhỏ sau mông đắc ý vẫy, lúc ẩn lúc hiện. Tối qua nghe được tiếng chìa khóa vang lên họ đã biết, không chỉ có một chiếc mà là một chùm. Dù gì cũng ngay bên cạnh, Nhiếp Uyên càng có ý nghiêng về chìa bên trái hoặc bên phải của phòng bọn họ hơn. Tuy bình thường Nhiếp Uyên luôn ghét bỏ Kỷ Vô Hoan, nhưng anh cũng tự biết vận may tốt cực của ai kia là danh xứng với thực, lúc trước, đi thi làm đề trắc nghiệm, Kỷ Vô Hoan vu vơ đoán mò thôi mà cũng đúng quá trời, được xưng là “Thần đoán bừa”.(1) Nghe nói cậu thi đại học phần lớn đều dựa vào trực giác mách bảo.(2) ⊳ Chú thích Nhiếp Uyên đang đứng cạnh cửa tập trung nhìn ra hành lang, nghe Kỷ Vô Hoan nói thế thì hừ lạnh, thấy sắc mặt cậu đã tốt hơn mới hỏi trọng điểm: “Kỷ ngu ngốc, cậu có nhìn rõ không?” Kỷ Vô Hoan gật đầu, nhắm mắt, nhớ lại một chút: “Cô ta mặc đầm trắng, mang giày vải, trên đầu đội mũ hình vuông”. Sau khi vẽ ra được hình tượng này trong lòng, cậu khẳng định: “Sườn mặt cô ta còn treo một lớp da, giống khẩu trang, có thể cô ta là y tá”. Nói đúng hơn, tất cả trang phục của cô ta đều đều giống y tá. Lâm Cương rất ngạc nhiên: “Vì sao lại có y tá ở đây?” Vừa nói xong thì khựng lại: “Từ từ, phòng ở màu trắng, trước kia nơi này là bệnh viện?” Trong lòng Kỷ Vô Hoan cũng đoán thế: “Đi xem thử thì biết”. Nhiếp Uyên gật đầu, cùng cậu rời khỏi phòng. “Bây giờ luôn hả?” Lâm Cương bất ngờ: “Mai đi?” Nhiếp Uyên vẫn luôn đứng trước cửa, một bên đề phòng Đỗ Toa phá cửa xông ra, một bên giám thị nữ chủ nhân, muốn nhìn xem cô ta có phản ứng gì không, hiện giờ thấy phòng cô ta không có động tĩnh gì, bên kia Đỗ Toa còn đang điên tiết đập cửa, hẳn là vẫn tương đối an toàn. Chờ đến trời sáng, chẳng những có thể xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn còn có người chơi khác muốn chen vào. Nhiếp Uyên lấy chìa khóa trong tay Kỷ Vô Hoan, cắm vào ổ khóa trên cửa phòng Đỗ Toa. Ba người cùng nín thở, Nhiếp Uyên chậm rãi mở cửa. ———— Tác giả có lời muốn nói: Thật ra cung phản xạ của Da Da hơi dài một tẹo LOL Jan có lời muốn nói: Lâm Cương: Tui khổ quá, hai người hú hí mắc gì liếc tui hoài vậy!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]