Lại hơn một năm nữa trôi qua. Cậu hai Sơn đã thực hiện đúng như lời nói của mình, trở về quê giúp ông Lý quán xuyến nhà cửa, có điều nay nhà cậu đã không còn là phú hào năm xưa. Ở cái thời chiến loạn như này, nào ai có giữ được sự giàu sang mãi mãi? Ông Lý nghe lời cậu hai khuyên, hiến ruộng đất cho Đảng, chỉ giữ lại một phần nhỏ cho cả nhà sống thảnh thơi. Ông Lý dù sao cũng thuộc lớp xưa, không muốn con cháu ra chiến trường bởi sợ cảnh đầu bạc tiễn đầu xanh, nhưng cũng có lòng yêu nước vô bờ, nên chủ động dùng ruộng đất coi như góp một phần cho những anh hùng ngoài chiến tuyến chống lại lũ Tây kia, tự mình xoá đi hai chữ “phú hào”, coi như đổi lại cuộc sống bình thường, không lo ăn mặc.
Cậu hai Sơn ngày nào nay đã cao lớn, vẫn trắng trẻo nhưng không còn mềm mại, mà từ bề ngoài đến tính cách đều đã trở nên rắn rỏi. Chỉ khác với lời nói của cậu, cậu sống bình an, nhưng không lập gia đình.
Ông Lý không phải chưa từng hối thúc cậu, nhưng trong thời chiến này, bản thân sống hôm nay chưa chắc đã có ngày mai, ông hối một vài lần không được cũng thôi. Ông lớn tuổi rồi, giờ chỉ thích cầm lồng chim dạo quanh ngắm làng ngắm xóm, sợ sau này chiến loạn kéo tới đây thì chẳng còn gì mà nhìn. Còn cưới sanh ấy thì mặc con cháu tự lo, ông đâu lo mãi được.
Cậu hai Sơn không muốn lập gia đình, bởi lời hứa sẽ chờ anh Dũng trở về. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho/267998/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.