Bà ngoại tôi nghe chú Hùng nói vậy thì cũng không đòi ở lại nữa. Bà đồng ý theo chú ấy về. Nhưng bà lại muốn về nhà mình chứ không chịu ở nhà chú Hùng, sợ làm phiền đến gia đình chú.
Bà ngoại với chú Hùng đi rồi thì anh Hưng mới nói:
_ Em đói chưa để anh ra căn tin bệnh viện mua cho hộp cơm nhé
Tôi giờ tâm trí đều tập trung vào cậu. Đến cơm cũng chẳng muốn ăn.
_ Thôi em không đói. Anh đói thì cứ đi ăn đi, đừng lo cho em.
_ Như thế sao mà được. Em phải cố gắng ăn vào để còn lo cho cậu nữa. Nhớ bệnh ra đó nữa rồi làm sao.
_ Giờ tiền cũng không còn nhiều em phải tiết kiệm để còn mua thuốc cho cậu nữa. Họ mới đưa thêm toa kêu mình mua thuốc ở ngoài để truyền cho cậu, mà em nghe nói nó đắc lắm.
_ Từ từ rồi mình tính. Để anh xem rồi vay mượn bạn bè thêm.
Bỗng Hưng nhớ sực lại chuyện tiền bạc anh quên hỏi tôi, nên a Hưng liền hỏi.
_ Dương, anh hỏi cái này. Số tiền đó làm sao mà em có vậy?. Đừng nói em đi vay nặng lãi nha?.
_ Không anh. Em đâu có dám liều vậy.
_ Thế rốt cuộc em vay ai ở cái thành phố này?. Ở đây em làm gì có ai quen mà mượn số tiền lớn đó.
_ Em về bà nội em vay. Nhưng nói hoài bà không cho. Mà anh biết người em vay được là ai không?
_ Làm sao anh biết được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-vay-de-cuoi/2488001/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.