Duy Mạnh thấy tôi vừa bước qua được đoạn thì như nhớ sực ra vụ hồi đêm, anh ta vẫn còn cay nên mới đi theo giữ tay tôi lại.
_ Em đứng lại đó cho tôi. Để nói rõ ràng chuyện hôm qua đã.
_ Hôm qua thì có chuyện gì để nói chứ?.
_ Vẫn ngoan cố. Đi nào vào đây làm “chén” rồi muốn đi đâu thì đi.
_ Khùng hả, bỏ tôi ra đi, tôi còn ra nấu đồ ăn bà nội đang chờ.
_ Ở ngoài đó thiếu gì người, em chưa xong việc với tôi thì không đi đâu cả.
_ Thả tôi ra, anh đừng có làm liều, đừng có chọc vào máu điên của tôi nha.
_ Nghe sợ quá, với thân hình như thế này của em thì em định làm gì tôi.
Vừa nói Duy Mạnh cứ kéo tôi đi về phía giường. Nhìn ánh mắt và thái độ của anh ta tôi cứ sợ. Lo lắng lần này thì tiêu đời tôi rồi, chỉ biết khóc trong tim. Bàn tay thô lỗ kia đang tính kéo áo tôi ra thì bất chợt ngoài cửa có tiếng gõ cùng theo tiếng gọi của bà Lê.
_ Dương, làm gì trong đó mà lâu vậy? Hay tính để người ta nấu xong mới ra hả?
_ Dạ cháu xong rồi đây ạ.
Đẩy tên Mạnh ra khỏi người mình rồi co giò chạy vèo ra cửa nhưng tôi vẫn không quên dừng nhanh chân lại chỉnh sửa áo quần lại rồi mở cửa bước ra. Bà Lê thấy thì trách mắng.
_ Làm cái gì mà lâu lắc vậy. Về đây làm dâu cũng phải làm việc đó. Chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-vay-de-cuoi/2487978/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.