_ Chào buổi sáng. Anh dậy lâu chưa?.
_ Cũng một lúc rồi. Cũng vừa lúc anh thấy em vừa ngủ vừa cười.
_ Lúc nào chứ?. Anh đừng ở đó nói luyên thuyên.
_ Thật mà. Thôi em dậy đi, anh đưa đi ăn rồi đến trường.
Tôi nhìn lại đồng hồ cũng đã không còn sớm, liền vùng dậy rời tính rời khỏi giường. Nhưng khi vừa bước một chân xuống giường thì nhìn lại mới phát hiện từ trận ân ái hôm qua xong anh ôm tôi ngủ xong là trên người không có gì cả. Lúc này Duy Mạnh cũng đang nhìn về tôi, và dĩ nhiên thì tất cả đều lọt vào mắt anh. Tôi cuống quá không biết làm gì, mắc cỡ chỉ muốn độn thổ cho xong. Liền với lấy cái chăn rồi quấn lên hết người để chạy vào toilet. Nhưng chưa đi thì lại nghe anh nói.
_ Rất đẹp. Em không cần phải che vì anh đã thấy hết rồi.
Rất nhanh sau đó anh đã ăn ngay một cái gối vào người.
_ Anh đúng thật là… đồ lưu manh.
_ Anh chỉ lưu manh với vợ anh thì có gì sai.
Tôi hết chịu nổi anh nữa, cứ trêu chọc tôi hết lần này đến lần khác không chịu thôi. Không nói nữa tôi chạy vào toilet. Nhưng lần này lại xui tiếp tục vì đến khi tắm rửa xong xuôi thì chẳng có áo quần gì ở đây cả. Tôi cứ đứng trong toilet đi lui đi tới mà không biết phải làm sao, bây giờ mà ra ngoài thì mắc cỡ chế.t luôn.
Duy Mạnh lúc này đã đi ra phòng vệ sinh ở ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-vay-de-cuoi/2487944/chuong-32.html