Nghe thấy họ bảo như thế thì tôi mới kéo tay Minh Trang vào xem thử. Lúc trước tôi thích theo nghề bác sĩ nhưng mà nhà nghèo thì lấy đâu ra tiền để học. Thế nên tôi đã nộp vào trường kế toán, sau này cũng dễ xin việc hơn. Nghe người ta bị tụt huyết áp tôi chen vào trong xem. Một điều bất ngờ là khi thấy người đang ngồi dưới đất dựa vào kệ hàng thì người đó không ai khác chính là mẹ chồng của tôi. Dù chỉ là gặp một lần ở đám cưới nhưng tôi cũng nhớ mặt bà.
_ Mẹ ơi, mẹ về lúc nào mẹ có sao không?.
Bà ấy thở khó khăn rồi nhìn tôi, da tay lạnh ngắt,
_ Con dâu à. Giúp mẹ, mẹ thấy đau đầu hoa mắt chóng mặt quá.
_ Dạ, mẹ chờ con.
Tôi thấy tình hình không ổn tôi mới nói:
_ Mọi người làm ơn tản ra giúp cháu. Trang ơi mày đi xin nhân viên ở đây có thì cho cốc nước sâm hay trà gừng đi hoặc không có thì lấy nước lọc cũng được.
_ Ừ chờ tao một chút nhé.
Minh Trang đi rồi, mọi người cũng tản ra bớt cho mẹ chồng tôi dễ hấp thu không khí. Tôi cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi làm gối kê, đặt bà nằm xuống tạm thời trên nền. Nhìn trước mặt có một em bé đang đứng cùng mẹ ăn ăn chiếc kẹo socola bỗng nhiên tôi nhớ có một lần tôi đọc được ở trong sách là khi tụt huyết áp có thể ăn một chút socola giúp bảo vệ thành mạch máu và giữ huyết áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-vay-de-cuoi/2487942/chuong-33.html