Từng câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi, cha đứa bé là anh sao. Cứ mãi thắc mắc mà Duy Mạnh gọi gì tôi cũng không ư hử. Cho đến khi anh gọi lớn thì tôi mới giật mình.
_ Anh gọi em sao?.
_ Em nghĩ gì mà dữ vậy, anh gọi nãy giờ.
_ À không có gì?. Nhưng sao anh biết cô ấy có thai, cô ấy nói với anh à.
_ Ừ. Lúc nãy vừa nói với anh.
Tôi gật gù như đã hiểu, nhưng sự tò mò trong lòng tôi vẫn chưa thể nào giải đáp được. Hay là anh mới chính là cha của đứa bé nên chị ta mới nói trước với anh, mà lại không nói trước mặt của tôi để ra ngoài kia mới nói. Tôi lúc này chẳng biết có nên hỏi hay không. Nhưng không hỏi thì không được, lở đâu đó là con của chồng tôi thì tôi biết phải làm sao đây. Ít ra nếu là con của Đình Hạo thì chị ta phải đi nói với hắn chứ. Cuối cùng tôi không hỏi mà tôi nghĩ những phán đoán của mình là đúng. Tôi nghiêm túc nhìn anh nói:
_ Bây giờ giữa hai chúng ta cũng chẳng có gì chung cả, con cái cũng chưa có. Chị ấy cũng đã mang thai con của anh. Em không thể nào mà ích kỉ giữ anh lại để đứa bé mồ côi được. Hai người cứ đến với nhau đi.
Tự nhiên khi nói ra những lời này, nước mắt của tôi không kìm lại được rớt xuống hai bên gò má. Trong lòng bỗng nổi lên một sự khó chịu đến vô cùng.
Duy Mạnh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-vay-de-cuoi/2487917/chuong-45.html