Tiêu Phàm không biết mình như thế cũng sẽ có một ngày điên cuồng như vậy.
Phiền Triết nói muốn nói rõ ràng với mọi người trong nhà. Nghĩ đến lúc bọn họ sẽ chúc phúc, mình cũng không hề do dự đồng ý.
Nhưng tình huống hiện tại lại là, hai người ở trước của nhà mẹ Tiêu, lại không dám gõ cửa.
Tiêu Phàm ăn mặc cũng được, còn Phiền Triết là mặc tây trang đeo giầy da, khẩn trương đến mức nói năng lộn xộn.
“Phàm Phàm, mẹ em, không đúng, mẹ chúng ta sao còn chưa mở cửa.”
Tiêu Phàm không nói gì, cảm thấy không biết phải làm sao.
“Thứ nhất, lát nữa không cần làm trò nói mình con mẹ nó là ghê tởm hay cái gì. Thứ hai, vị kia bây giờ anh vẫn chưa có thể gọi mẹ đâu. Thứ ba......... chúng ta căn bản còn chưa gõ cửa, làm sao nàng ra mở cửa được!!! Tôi đã bảo dùng chìa khóa mở cửa rồi anh còn nói gì mà phải cần lễ phép. Đây là nhà của ai cơ!! Phiền Triết, anh có thể dừng khẩn trương được không!”
“Hơi, hơi khẩn trương thôi mà. Thế...... em gõ cửa nhanh đi”
Gõ cửa rồi, cũng không chờ bao lâu, cửa liền mở.
Tiêu mẹ đang nấu cơm, nhìn đến con nhà mình đi cùng Phiền Triết đại soái ca đến, cảm thấy rất cao hứng.
“Ông nó ơi, con nó về rồi này, ra đây đi.”
Bố Tiêu hôm nay cũng rất “may mắn” ở nhà sẵn.
“Cháu chào bác trai ạ, cháu là Phiền Triết. Xin được chỉ giáo ạ.”
“Ha ha ha, cái niên khỉ này người có lễ phép ít lắm. Đến, không cần khách khí, ngồi thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-trong-mot-doi/123261/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.