Edit: LazyGirl.
——————
Lần này, Thẩm Giai Niên không nói gì, chỉ liếc nhìn một lượt mỗi người trong đội, thậm chí còn không nói một lời nào về chiến lược cho ván cuối cùng.
Tôn Hòa lau mồ hôi trên trán, cánh tay phải quơ quơ bên hông không ngừng phát run, "Huấn luyện viên, em có thể chiến đấu tiếp được."
"Bộ tôi có không cho cậu lên thi đấu hay sao?" Thẩm Giai Niên nhướng mày, "Con đường này là do chính mấy cô cậu lựa chọn."
Anh ta nhìn chằm chằm bọn họ, "Ván cuối rồi, lượng sức mà làm."
Dứt lời, Thẩm Giai Niên hất tóc mái ra phía sau, hiếm khi nào tỏ vẻ cáu kỉnh như vậy.
Dường như anh ta cũng không muốn ở lại đây nữa, đứng dậy bước ra ngoài, để lại cả căn phòng vắng lặng.
Lão Ngư không khỏi nuốt nước miếng, "Huấn luyện viên... đây là từ bỏ chúng ta?"
Wave đứng ở một bên, tức giận vỗ ót Lão Ngư một cái, "Không biết nói chuyện thì đừng có nói."
Sau đó, Wave nháy mắt ra hiệu với Lão Ngư, chỉ chỉ về phía Tôn Hòa.
Thành công khiến Lão Ngư ngậm miệng lại.
Tô Hành lấy một tờ giấy trên bàn, cầm bút bắt đầu viết viết vẽ vẽ, "Ván cuối cùng, nghiêm túc đánh là được."
Nói xong còn không quên liếc Tôn Hòa một cái, "Vô luận như thế nào thì đây cũng chỉ là một ván đấu"
Cô vừa cầm bút hí hoáy, vừa nói một cách đầy khí phách.
"Mà chúng ta, sẽ còn có hàng ngàn trận đấu khác trong tương lai."
Tôn Hòa không khỏi chấn động, tâm trí anh không ngừng quay cuồng bởi câu nói của Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-ngu-them-chut-nua/1051342/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.