Edit: LazyGirl.
——————
Hàng ngàn suy nghĩ lướt qua tâm trí Tôn Hòa, chỉ một câu nói của Thẩm Giai Niên thậm chí còn khiến anh tạm thời quên đi cơn đau ở tay phải.
Rút lui?
Vất vả lắm mới đi được đến đây, làm sao có thể rút lui ngay lúc này được?!
Vậy trước đó bọn họ nỗ lực vì điều gì? Tô Hành bị chính anh cố chấp kéo vào một lĩnh vực mà cô hoàn toàn không biết gì về nó, bao lâu nay nhận vô vàn chỉ trích cùng sự nghi ngờ, vậy những hành hạ mà Tô Hành đã phải chịu đựng trong một thời gian dài này là gì?
Có thể người khác sẽ còn có cơ hội khác, nhưng còn anh thì sao?
Nếu lần này rút lui, chấn thương tay của anh cần ít nhất là nửa năm để phục hồi.
Một tuyển thủ chuyên nghiệp ngừng huấn luyện nửa năm có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến cả đội ngày đêm luyện tập, chỉ vì chấn thương tay của bản thân mà thất bại, Tôn Hòa ngay cả thở cũng có chút khó chịu.
Không, anh không thể chấp nhận chịu thua dễ như vậy được.
Không cần biết vì ai, không cần biết thắng hay thua, anh đều phải hoàn thành thi đấu.
Ngay cả khi cuối cùng không giành được chiến thắng, vẫn tốt hơn là để lại những hối tiếc cả đời.
Đang định mở miệng thì giọng nói trong trẻo của Tô Hành truyền đến bên tai, giọng điệu vẫn bình tĩnh như mọi ngày.
"Bây giờ không thể rút lui." Cô từng bước đến gần Thẩm Giai Niên, nhìn anh ta. "Anh phải đưa ra một lý do chính đáng để rút lui. Nếu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-ngu-them-chut-nua/1051341/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.