Đối với Chu Châu mà nói, Văn Bân như là em trai vậy, hai nhà quan hệ tốt đẹp, hai người lại là con một, thanh mai trúc mã chơi nhau từ bé đến lớn.
Từ lúc cậu lên đại học đến nay đã bốn năm, trong bốn năm ấy ở với nhau đã cùng trải qua bao lần buồn vui.
Nhưng Chu Châu vẫn coi Văn Bân là em trai mà cưng chiều, nấu cơm, giặt quần áo cho cậu, cho tới bây giờ chưa từng oán giận.
Chỉ là năm nay, Văn Bân cũng đã năm tư, sự nhẫn nại của Chu Châu rốt cuộc tích lũy đủ để núi lửa phun trào.
Lấy góc nhìn trưởng thành của anh, game chỉ là trò giải trí vô bổ cực độ, mà Văn Bân vì không có khóa học gì liền làm ổ ở nhà thâu đêm chơi game, trong mắt anh, là hành vi ấu trĩ không nghề ngỗng.
Bởi chuyện game, hai người từ nhỏ ầm ĩ đến lớn ẫm ĩ, hiện tại, rốt cuộc tìm được một cơ hội rồi.
Có lẽ cậu ta tìm được việc làm, sẽ không còn tính trẻ con như vậy nữa.
Chu Châu bất đắc dĩ thở dài.
Có đôi khi, cảm giác mình cứ như bà già, việc nào cũng muốn thay cậu suy nghĩ.
Trên bàn cơm, Văn Bân mặc áo ngủ, lộ ra mảnh ngực lớn, giọt nước tắm xong không lau khô theo ngực trượt xuống.
Chu Châu nhìn chằm chằm cậu, nhíu mày: “Chỉnh áo đi, đối diện với làn da cậu tôi nuốt không trôi.”
Văn Bân ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu, ho khan một tiếng đem áo ngủ kéo lại, “Chu ca, chúng ta đi đâu tìm việc làm?”
Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-mot-bat-chao/133273/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.