Hai chiếc xe lao vụt đi trên đường cao tốc.
Vưu Minh Hứa và mọi người xuống núi ngay trong đêm, chạy thẳng về Tương Thành. Khi xe chạy vào Tương Thành cũng là lúc bầu trời hừng đông.
Vưu Minh Hứa bừng tỉnh khỏi cơn ngủ gật mới phát hiện tay vẫn đang được người kia nắm chặt.
Ân Phùng ngủ không sâu giấc, cũng mở mắt: “Đến đâu rồi?”
Vưu Minh Hứa: “Đến Tương Thành rồi.”
Anh nhẹ nắn tay cô: “Đừng gấp, đến rồi mới biết xảy ra chuyện gì.”
“Em hiểu.”
Nhưng sao có thể không gấp không vội, Vưu Minh Hứa từng đến nhà bố mẹ Hứa Mộng Sơn ăn chực mấy lần, họ chẳng qua chỉ là một cặp vợ chồng già thật thà, chất phác, rất khách sáo với đồng nghiệp của Hứa Mộng Sơn, vẫn luôn một lòng mong sớm được bế cháu nội…
Thấy mặt mày cô lạnh lẽo, Ân Phùng chợt thấy muộn phiền, bèn vươn tay ôm cô vào lòng, ghì chặt đầu cô vào ngực. Vưu Minh Hứa muốn giãy ra nhưng anh không chịu buông tay. Một lúc sau, cô cũng bình tĩnh lại, nhắm mắt yên lặng dựa vào anh.
“Lúc nào cũng làm anh đau lòng.” Anh nói khẽ.
Đến rồi.
Mấy chiếc xe cảnh giác đỗ dưới nhà, xung quanh đã được căng dây phong tỏa. Ân Phùng để Đồ Nha và những người còn lại về trước, còn mình thì theo Vưu Minh Hứa lên tầng.
Hai người mang xong bọc giày và những vật dụng khác mà đồng nghiệp đưa mới đi vào hiện trường.
Thứ đầu tiên cả hai chú ý đến vẫn là máu. Phần lớn vết máu đều tập trung trên tường. Có chỗ máu tụ từng mảng lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877943/quyen-5-chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.