Vưu Minh Hứa đi tắm, gửi tin nhắn bảo những người còn lại ăn cơm trước không cần phải đợi hai bọn họ, sau đó cũng chui vào chăn ôm tay anh. Anh “Ừm” một tiếng, nhắm mắt kéo cô vào lòng ngủ tiếp.
Vưu Minh Hứa thức giấc thì trời đã tối hẳn. Phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn nhỏ nơi góc tường. Một người ngồi bên giường tựa như chiếc bóng xám, không biết đang suy tư điều gì.
Vưu Minh Hứa ngồi dậy: “Ân Phùng?”
Anh quay đầu, nói: “Dậy rồi? Đói không?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Hơi đói.” Đoạn xuống giường đi rửa mặt cho tỉnh ngủ, quay lại thì phát hiện anh vẫn đang ngồi im không động đậy.
Vưu Minh Hứa cũng không muốn động, trong ánh sáng ảm đạm và không khí tĩnh mịch, con người dường như cũng bất giác sinh buồn sầu. Cô bước đến ngồi xuống bên cạnh, ôm cánh tay anh.
Ân Phùng khẽ thở dài, ôm cô vào lòng rồi ngả lưng xuống giường.
Cô mơ màng hỏi: “Anh thở dài gì thế?”
“Muốn chiếm hữu em.” Anh nói khẽ, “Sao lại muốn chiếm hữu em nhường này nhỉ? Muốn em không chạy đi đâu được.”
Vưu Minh Hứa hạ giọng mắng yêu: “Thần kinh.”
Anh nói: “Thần kinh không được hả?”
Cô đẩy anh ra: “Em đói rồi, đi ăn cơm đã.”
Anh “Ừ” một tiếng, nói: “Biết em sẽ đói nên anh đã chuẩn bị sẵn đồ ăn rồi. Ở trên bàn đấy.”
Vưu Minh Hứa khá bất ngờ, anh cũng được đấy chứ, cô ngủ chẳng nghe thấy gì, chắc là anh đã nhờ đầu bếp mang đồ tới.
Trong ánh sáng u tối, cô lờ mờ nhìn thấy có đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877942/quyen-5-chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.