Vưu Minh Hứa trở về biệt thự với tâm trạng trĩu nặng. Vừa bước vào phòng khách liền thấy mọi người vẫn như mọi ngày, người thì chơi game, người thì tăng ca làm việc, người thì say mê xem phim. Chiếc bàn ăn bên cạnh bày đầy thức ăn thơm ngon nức mũi, đang chờ đợi cô quay về.
Ân Phùng cũng ngồi trên sofa, trong tay cầm cuốn sách như mọi ngày.
Trái tim Vưu Minh Hứa dần bình tĩnh, thầm nghĩ những thủ đoạn vu oan giá họa đê hèn kia cuối cùng sẽ không thể thành công.
Ân Phùng thấy cô bèn cười như không có chuyện gì xảy ra. Vưu Minh Hứa cũng không để lộ sắc mặt. Quán Quân vứt điện thoại sang một bên nói: “Cuối cùng cũng về rồi.” Nói xong bèn hô hào mọi người đi ăn cơm.
Ân Phùng đi tới nắm tay cô, bình tĩnh nhìn cô một hồi rồi cúi đầu hôn. Vưu Minh Hứa đột nhiên rất muốn gần gũi với anh, bèn mặc kệ những người kia, vươn tay ôm eo, vùi mặt vào ngực anh. Anh chỉ khẽ xoa đầu cô, cười nhẹ nói: “Chịu ấm ức rồi?”
Giọng anh trầm thấp và xen chút lạnh khó lòng phát hiện. Tuy nhiên, mấy người bên cạnh nào đã bao giờ thấy vẻ e ấp của Vưu Minh Hứa như lúc này, người nào người nấy đều trợn tròn mắt, thắc mắc không biết hôm nay Vưu Minh Hứa ấm đầu không.
Vưu Minh Hứa buông anh ra, nói: “Em thì phải chịu ấm ức gì, chỉ là ở nhà bầu bạn cùng anh hai ngày thôi. Ăn cơm trước rồi nói.”
Ân Phùng hiểu ra, xem ra đến Vưu Minh Hứa cũng đã bị liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877923/quyen-5-chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.