Khi La Vũ thấy Hình Kỷ Phục lâm vào đường cùng, chỉ có thể nhờ người nâng đỡ, cong eo cúi người đứng trước họng súng của mình, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp. Nhiều năm mai phục gần như vô vọng, chìm trong bóng tối, đồng hành cùng súng và máu. Phần lớn thời gian La Vũ đều đã quên mất bản thân là cảnh sát. Trong vai một gã luật sư xấu xa, mọi suy nghĩ và hành động của La Vũ – tâm phúc của lão đại xã hội đen, từng thói quen hành động sớm đã khắc sâu vào tâm hồn anh. Cũng có rất nhiều lúc anh đều lâm vào hoang mang. Anh không chỉ một lần tự hỏi chính mình, thực sự có đáng để tiếp tục kiên trì không? Đến cấp trên liên lạc mật thiết nhất của anh cũng đã đổi thành người khác, sớm đã không còn tình nghĩa sống chết của năm xưa. Anh vẫn được cảnh sát coi trọng hay bị họ vứt bỏ từ lâu rồi? Cũng có một vài lúc, anh lại cố chấp, không chịu khuất phục. Anh nghĩ tôi bỏ ra nhiều như thế, cha mẹ ghét bỏ, người căm quỷ hận, không bạn bè, không vợ con. Nếu không đạt được một kết quả, nếu không thể tóm được Hình Kỷ Phục, tôi chết cũng không nhắm mắt. May mắn thay, Vưu Minh Hứa đã xuất hiện đúng lúc. Mà sự quan tâm Hình Kỷ Phục dành cho cô con gái lưu lạc này cũng vượt ngoài sức tưởng tượng của La Vũ. Anh dựa vào cô có thể tiến càng xa hơn, Hình Kỷ Phục cũng có ý để anh tiếp nhận công việc của ông ta sau này… Những năm vừa qua, anh vẫn luôn chờ đợi. Chờ đợi một cơ hội có thể bỏ tù Hình Kỷ Phục. Khi Hình Kỷ Phục định hợp tác cùng người Vân Nam mở rộng thị trường ma túy, La Vũ nhận ra cơ hội cuối cùng cũng tới. Vậy nên, anh thiết kế cục diện từng bước một. Anh hận những phần tử tội phạm đó, nhưng lại quen thuộc chúng hơn bất cứ ai. Lần này, phản ứng, lựa chọn của mỗi người đều được anh tính toán vô cùng chuẩn xác. Anh biết một khi vụ làm ăn này kết thúc, Hình Kỷ Phục sẽ rút lui hoàn toàn. Mà số tiền giao dịch lần này đủ để xử tất cả những kẻ dính dáng tội tử hình. Đây là cơ hội duy nhất để anh bắt ông ta. …… Hoàng Lung và Quách Phi Vanh nhìn La Vũ bằng ánh mắt vô cùng căm hận. La Vũ căn bản không thèm nhìn họ, chỉ nhìn chằm chằm Hình Kỷ Phục. Hai người nhìn nhau một hồi, La Vũ cảm thấy trái tim trong lồng ngực đập càng lúc càng nhanh, khóe mắt hơi nóng, thét: “Hình Kỷ Phục! Bảo họ hạ vũ khí xuống! Ngồi xuống!” Hoàng Lung giận đến cực điểm: “Mày! Mẹ kiếp mày còn là người không?” Quách Phi Vanh cũng mở miệng: “La Vũ, mọi người đều từng là anh em, ông chủ thường ngày đối xử với cậu thế nào mọi người đều biết. Cảnh sát có thể cho cậu thứ gì? Hiện giờ một nửa việc kinh doanh nhà họ Hình đều nằm trong tay cậu, cô con gái quý như núi vàng núi bạc của ông chủ cũng cho cậu, cậu bình tĩnh, nghĩ kĩ đi. Người sống thế nào mà chẳng là sống? Nếu hôm nay cậu bắt ông chủ về, cả Hồ Nam sẽ loạn. Tương lai cậu phải đối mặt chính là bị toàn bộ người của ta không ngừng đuổi giết, dù cậu có là cảnh sát cũng chẳng thể chạy thoát.” La Vũ lại chỉ cười nhẹ, nói: “Những điều này tôi đều biết. Tôi chính là phải bắt ông ta. Lẽ nào tôi còn sợ chết?” Hoàng Lung và Quách Phi Vanh nhìn nhau, nói thế nào cũng không thể lay động con người này. Hình Kỷ Phục nói: “Đủ rồi.” Ông ta từ từ nâng hai tay về phía La Vũ, nói: “Nào, đến đây bắt tôi.” La Vũ ngẩn người. Anh nghe thấy “người cha” ngày nào bình thản nói: “La Vũ, phản bội tôi, cậu chắc chắn sẽ chết. Không chỉ mình cậu, toàn bộ những kẻ liên quan đến cậu, những người cậu quan tâm đều không chạy thoát.” Lưng La Vũ lạnh toát, nhưng ý chí lạnh băng buộc anh phải giữ bình tĩnh, họng súng vững chãi bất động. Khi Vưu Minh Hứa chạy đến sau mấy cây đại thụ, đập vào mắt cô chính là cảnh tượng này. Cô cũng đã thấp thoáng nghe được cuộc đối thoại của bốn người. Thực ra trải qua đủ loại chuyện của ngày hôm nay, trong lòng cô đã có suy đoán mơ hồ. Nhưng khi thực sự chứng kiến một mặt này của La Vũ, lòng cô vẫn không hết ngỡ ngàng. Sự mâu thuẫn trên người anh ấy, những hành động khó đoán của anh ấy đều đã có lời giải đáp. Nhưng biểu hiện của anh trước mặt cô ngày thường thực sự giống hệt một gã khốn nạn đến tận xương tủy! Xuyên qua cành lá, Vưu Minh Hứa nhìn đường nét lạnh lùng, đẹp đẽ của anh, cõi lòng rối ren muôn vàn cảm xúc. Lại nghĩ đến giao dịch lần này, nghĩ đến mọi khúc mắc và cả kết quả như hiện tại, Vưu Minh Hứa chỉ thấy như bừng tỉnh. Cho nên, ngay từ ban đầu, La Vũ tiếp cận cô chính là vì thân phận của cô? Ngày đó anh giết A Hoa là vì để chiếm đoạt tuyến giao dịch ma túy này. Nhưng lại bất ngờ cứu được cô. Bởi thế anh thuận nước đẩy thuyền, đề nghị cùng cô giao dịch, dụ cô tiến lại gần. Một là để diễn kịch cho Hình Kỷ Phục xem, tranh thủ lấy lòng tín nhiệm của ông ta; hai là lợi dụng cô và chị Vân, làm giả vụ “giương Đông kích Tây”. Đây là kế trong kế của anh, mọi việc phức tạp đến thế chính là vì khiến Hình Kỷ Phục tin tưởng phần lớn lực lượng của cảnh sát đều tập trung tại phía Tây Quý Châu, để ông ta lơ là cảnh giác. Thế nên Hình Kỷ Phục mới dám yên tâm để con trai đến Đông Nam Quý Châu trước. Vậy lần tập kích đầu tiên của nhóm Cảnh Bình thì sao? Liệu chăng cũng nằm trong tính toán của anh? Đến cả người mình anh cũng tính kế, lợi dụng họ nhằm rút mòn thế lực của ba bên Vân Nam, Tương Thành và Tương Đàm. Anh vốn bí mật liên kết với đám lão đại Tương Đàm, tập kích Hình Diễm Quân có lẽ cũng nằm trong kế hoạch của anh. Vậy nên dù khi đó Ân Phùng không xuất hiện, Hình Diễm Quân cũng sẽ lọt vào tay anh. Anh làm nhiều đến vậy chỉ vì cục diện cuối cùng trên đỉnh núi ban nãy. Hình Kỷ Phục đã nhiều năm không trực tiếp nhúng tay vào chuyện làm ăn, không lộ mặt. Nhưng nếu món hàng lớn đến vậy, tiền, con trai, con gái, tâm phúc đều lọt vào tay kẻ khác thì sao? Nếu toàn bộ quân bài đều bị người khác cướp mất, ông ta bị chèn ép như vậy lẽ nào còn không chịu lộ mặt? Đây có lẽ là lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng Hình Kỷ Phục lộ diện. Khi Hình Kỷ Phục xuất hiện trên đỉnh núi, ván cờ này đã định La Vũ là người chiến thắng. Tang chứng vật chứng đều đã đầy đủ, không thể thoát tội. …… Làm việc kín kẽ, thủ đoạn độc ác, không tình không nghĩa. Đây chính là cảm giác của cô về anh cảnh sát ngầm La Vũ. Cô định thần, bất luận thế nào, cô cũng đã tiếp nhận sự thật La Vũ là người mình. Vậy nên anh mới mượn cớ ngăn cản không cho chúng giết Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn, dù rằng cách thức rất hoang đường. Bởi thế, suốt dọc đường tuy lời lẽ anh có xúc phạm, song không hề động chân động tay với cô. Cô đang định bước ra giúp anh bắt ba người kia về quy án thì Hoàng Lung bất chợt rút khẩu súng gài bên hông nhanh như chớp giật. Vưu Minh Hứa giật thót, nâng súng. Thế nhưng một tiếng súng nhanh hơn cả gã vang lên, viên đạn găm vào cổ tay Hoàng Lung. Hoàng Lung rên lên một tiếng đau đớn, khẩu súng rơi xuống đất, tay trào máu, mặt méo xệch. Quách Phi Vanh bên cạnh vốn cũng định rút súng song nhìn tình hình bèn không dám động đậy. Vưu Minh Hứa nhìn La Vũ. Tư thế của anh cực kỳ vững chãi, một lần nữa nhằm thẳng vào Hình Kỷ Phục. Cách bắn súng chuẩn xác đến thế, tốc độ phản ứng nhanh đến vậy, gần như sánh ngang cùng Cảnh Bình. Còn ngày trước trong mắt Vưu Minh Hứa, anh chẳng qua chỉ là một tên vô dụng, dễ dàng bị một cú đấm ngã của cô quật ngã. Bởi vậy Vưu Minh Hứa hiểu ra, sự hèn yếu của anh ngày trước, bao gồm cả việc bị cô đánh đòn đều chỉ vì che giấu thân phận. Dù sao thì một gã luật sư không thể có một sức chiến đấu mạnh mẽ đến vậy. Lòng Vưu Minh Hứa bỗng nảy sinh chút day dứt, cô không chần chừ nữa, cầm súng bước ra ngoài. Mấy người đó đều nhìn thấy cô, La Vũ bình thản, Hình Kỷ Phục đưa mắt nhìn cô, thần sắc khẽ đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]