Chương trước
Chương sau
Khoảng hai mươi phút sau, động tĩnh trên xe mới ngừng lại.
Qua một lúc nữa, cửa xe mở ra, La Vũ bước xuống, đóng cửa xe.
Quần áo, đầu tóc La Vũ rối mù, đai quần lỏng lẻo. Anh ta ung dung thắt lại, mặt vẫn nhiễm chút sắc đỏ hồng, trong mắt ngập ý cười.
Lôi Vũ cười thành tiếng: “Nhanh vậy?” Rồi lại một tràng cười lớn vang lên.
La Vũ đáp: “Ai nhanh? Lôi lão đại, lời không thể nói lung tung. Mới đánh một trận, em còn đang cương đây này. Hình Kỷ Phục sắp đến rồi, không thể để lỡ việc chính được.”
Tôn Nguyên nhìn xe, không nhìn thấy tình hình bên trong bèn hỏi: “Cô ta sao rồi?”
La Vũ cười nói: “Không nghe lời, bị em chơi ngất rồi.”
Ba người cười thích chí.
Lúc này, dưới núi thấp thoáng tiếng xe. Có người tới rồi.
Lôi Vũ phất tay ra hiệu, toàn bộ thuộc hạ đều nghiêm túc chờ đợi. Một tên thuộc hạ quan sát qua kính viễn vọng, báo cáo: “Một người đang đến, Hình Kỷ Phục.”
Tôn Nguyên: “Phía sau thì sao?”
Thuộc hạ: “Không thấy ai khác.”
Nhưng ba kẻ cầm đầu đều vô cùng căng thẳng, tựa như có trăm người đang tiến tới đây vậy.
Đã không còn ai để ý tới Cảnh Bình và Hứa Mộng Sơn, chỉ để lại hai người canh trừng họ. Trái lại, Hình Diễm Quân, Hoàng Lung và Quách Phi Vanh bị rất nhiều người đưa lên trước.
Mặt trời trốn trong tầng mây, bóng râm bao trùm khắp núi. Xa xa, đám người thấy một người đàn ông trung niên cao gầy đang hướng về đỉnh núi. Người đó chính là Hình Kỷ Phục.
Hình Kỷ Phục mặc bộ đồ vận động, bên ngoài là áo chống đạn, tay xách một vali, bên trong chứa sổ sách ghi chép những sản nghiệp chủ yếu, danh sách nhân viên, còn cả những chứng từ quan trọng với số tiền khổng lồ không thể phơi bày ngoài sáng. Những thứ này đều là những thứ La Vũ muốn có. Nắm chúng trong tay, thế lực ngầm chủ yếu của Hình Kỷ Phục cũng sẽ được xử lý một cách dễ dàng.
Nhưng dù là vậy, toàn bộ người trên đỉnh núi đều không khỏi sững người. Bởi ông ta tuy đến một mình song không hề nao núng, rất ung dung, nét kiêu ngạo nơi đầu mày vẫn thế, mỗi một cử động đều toát lên khí chất thư sinh nho nhã, tựa như đang đi tản bộ trong sân vườn vậy.
Tôn Nguyên bỗng thấy hoang mang lạ, buột miệng nói: “Chắc lão không dở trò gì đấy chứ?”
Không ai đáp lại hắn ta, đến La Vũ cũng thu lại nụ cười thâm hiểm, tập trung nhìn Hình Kỷ Phục.
Thế nên, suốt một đường Hình Kỷ Phục đi lên đỉnh núi, 20 tên xã hội đen có mặt mà chẳng một ai nhấc súng nhắm bắn ông ta. Ông ta đứng ở nơi cách ba người đó vài mét, nhìn hết một vòng, tầm mắt dừng trên người Hình Diễm Quân rồi nhẹ gật đầu.
Vành mắt Hình Diễm Quân đỏ hoe.
Hình Kỷ Phục quay sang nhìn La Vũ, giờ này phút này, nào còn điều gì ông ta không hiểu, chỉ hỏi: “Vì sao?”
La Vũ đáp: “Nước chảy chỗ trũng, người tìm nơi cao. Ông chủ, ông đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi rất tham lam, thứ muốn có quá nhiều. So với ông, so với Diễm Quân, so với bọn họ,…” Anh ta chỉ Hoàng Lung và Quách Phi Vanh: “…tôi càng thích hợp ngồi vào vị trí đó.”
Hình Kỷ Phục nhìn họ một hồi, nói: “Con gái tôi đâu?”
La Vũ bấy giờ mới cười cười, nói: “Ông chủ, ông yên tâm, tôi yêu thương cô ấy còn chẳng kịp. Ông cứ đưa con trai về trước, tôi và cô ấy sẽ về Tương Thành sau. Ông giao hết mọi thứ cho con rể, rất hợp tình hợp lý. Cô ấy sẽ không xảy ra bất trắc, chỉ là không thể tiếp tục làm cảnh sát. Tôi sẽ kết hôn cùng cô ấy.”
Hình Kỷ Phục im lặng một lát, cuối cùng gật đầu, tầm mắt dừng tại Lôi Vũ và Tôn Nguyên.
Hai người đó đối diện trước Hình lão đại dù đã ở tuổi xế chiều mà vẫn đầy uy nghi, tuy lòng kiêng kị song ngoài mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, tàn khốc.
Hình Kỷ Phục chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Ván này của các người không tệ.”
Lôi Vũ nói: “Quá khen. Có thể được Hình lão đại khen một câu, tôi đúng là được nở mày nở mặt.”
Hình Kỷ Phục chỉ cười cười, không nói thêm gì khác, nhìn về phía Hình Diễm Quân: “Diễm Quân, con qua đây. Tháo còng tay cho nó.”
La Vũ gật đầu với thuộc hạ, có người tháo còng cho Hình Diễm Quân, anh ta loạng choạng bước về phía ông ta.
“Đồ đâu?” Tôn Nguyên định vươn tay.
Hình Kỷ Phục không buồn nâng mắt: “Lát nữa, để con trai tôi xuống núi trước.”
Tất thảy không ai động đậy. Hình Diễm Quân đi đến trước mặt bố, Hình Kỷ Phục ghé tai con trai, hạ giọng nói: “Chạy xuống núi, dùng tốc độ nhanh nhất của con. Ngoài trăm mét có người của ta mai phục.”
Hình Diễm Quân: “Nhưng bố…”
Hình Kỷ Phục cười nhẹ: “Không sao. Gốc rễ trăm năm nhà họ Hình không phải muốn động là có thể động, chúng không dám.”
Hình Diễm Quân cắn răng, anh ta trước nay luôn tin phục bố, biết bản thân ở lại chỉ là dư thừa bèn nói: “Bố, bố nhất định phải an toàn trở về.”
Hình Kỷ Phục gật đầu.
Hình Diễm Quân quay người chạy xuống núi, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng.
Lôi Vũ: “Mở vali ra.”
Hình Kỷ Phục tiến lên trước vài bước, cách họ gần thêm một chút, không nhanh không chậm đặt vali xuống đất, mở nắp, sau đó lùi lại.
La Vũ ngồi xuống nhìn, quả nhiên trong vali chất đầy những thứ mà anh ta muốn. Những thứ này đáng giá hơn rất nhiều so với cả lô hàng và tiền của ngày hôm nay. Lôi Vũ và Tôn Nguyên thấy vậy tất nhiên cũng đỏ mắt, tiến lại gần, cúi đầu nhìn chăm chú.
La Vũ lật xem đồ trong vali, ra hiệu bằng tay cho hai người, vừa định đứng dậy thì cơ thể đột ngột cứng đờ.
Tay anh ta vừa rồi vô tình chạm vào đáy vali mới phát hiện bên trong đầy đặc, hơn nữa rõ ràng dày hơn bình thường, chắc chắn còn chứa thứ khác. Anh ta sờ nhẹ, hình dạng này không lẽ là…
“Tất cả đứng im.” Hình Kỷ Phục gằn giọng.
Tôn Nguyên và Lôi Vũ sững sờ. Bởi không biết từ bao giờ, trong tay Hình Kỷ Phục đã nhiều thêm một máy điều khiển từ xa. Ông ta cười mỉm nhìn họ.
Tôn Nguyên và Lôi Vũ đồng thời rút súng nhắm vào ông ta, La Vũ cúi đầu.
Hình Kỷ Phục nói: “Sức công phá của quả bom này rất lớn, có thể sân bằng cả đỉnh núi này. Có điều, ba người các người đứng gần thế, chắc sẽ nổ thành bột, bay vào khe suối đấy.”
Tôn Nguyên và Lôi Vũ sầm mặt, La Vũ từ từ đứng dậy, nói: “Nhưng ông chủ Hình, nếu ấn, ông cũng sẽ chết, người của ông cũng vậy. Ông nỡ lòng ấn thật?”
Hình Kỷ Phục nói: “La Vũ, chắc cậu thấy tôi lương thiện nhiều rồi nên không thực sự hiểu tôi. Đời này tôi có thể chết, có thể trắng tay, thậm chí có thể giết người thân, giết bạn bè, chuyện xấu nào cũng có thể làm. Duy nhất không chịu người ta uy hiếp. Cho nên năm đó tôi kế nhiệm đã giết bốn trong năm người chú. Chẳng một cảnh sát nào bắt được một tên sát thủ liên hoàn giết người phụ nữ của tôi, tôi lóc xương xẻ thịt hắn, giết cả nhà hắn. Cậu nói xem tôi có nỡ ấn hay không… A Lung, Phi Vanh, nói cho chúng biết, tôi ấn hay không ấn?”
Hoàng Lung đã nhịn cục tức này suốt cả dọc đường, nỗi căm hận trào dâng, cười ha hả nói: “Lão đại, bấm mau, em không muốn bàn điều kiện như với chúng, mẹ nó nhiều anh em chết thế, đi bầu bạn cùng họ thì có sao?”
Quách Phi Vanh cũng gào thét: “Lão đại, chết có gì đáng sợ đâu. Anh đi đâu bọn em theo đó!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.