Biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ. Trần Phong vốn thuê người đến dọn dẹp vệ sinh định kỳ, chỉ có điều sau khi chủ tớ bọn họ chuyển ra ngoài, biệt thự một thời gian dài không có người ở nên ít nhiều cũng thiếu chút hơi thở con người. Còn hôm nay, Ân Phùng xuất viện quay về, đèn trong vườn hoa đều được bật sáng, biệt thự sáng trưng rực rỡ, vừa náo nhiệt lại ấm áp.
Ân Phùng đi dọc theo lối vườn hoa về nhà chính. Tài xế sau khi đỗ xe cũng đi theo sau anh. Suốt dọc đường anh đều im lặng, đột ngột cất tiếng hỏi ngay khi đi đến dưới nhà: “Đồ Nha, khi trước ngày nào tôi cũng quẩn quanh cô gái đó thật à? Mong cầu cô ta thích tôi?”
Người ta xế với biệt hiệu “Đồ Nha” cúi đầu: “Ừm.”
Ân Phùng thấy hơi đau đầu, lạnh nhạt nói: “Cô ta có gì đặc biệt mà lại có thể khiến tôi ở độ tuổi tâm lý của năm 10 tuổi yêu thích đến thế?”
Đồ Nha khẽ đáp: “Cô ấy rất tốt.”
Ân Phùng nhìn anh ấy, nói: “Anh trước nay đều dễ mềm lòng.”
Đồ Nha cười cười: “Khác nhau chứ. Trước đây cô ấy đối xử với cậu rất tốt, thật lòng hơn bất cứ một người phụ nữ nào, bảo vệ cậu cực cẩn thận, hoàn toàn không cần đến bọn tôi nhúng tay.”
Ân Phùng không nói gì nữa.
Bước vào phòng khách tầng một, Trần Phong, cậu họa sĩ, đầu bếp, người làm vườn và ông chú già đều có mặt đầy đủ. Thấy Ân Phùng trở về, bọn họ đều đứng dậy. Ân Phùng phất tay: “Ngồi đi.”
Cả nhóm cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877755/quyen-4-chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.