Khi đó trong văn phòng Chu Vinh Phong còn có hai người đàn ông khác. Gã gầy đeo kính tên Hà Kỳ, gã mập tên Tạ Đường Mậu, đều là Phó Tổng giám đốc của công ty.
Cảnh sát lần lượt tiến hành thẩm vấn hai người đó.
Hứa Mộng Sơn: “Anh là Phó Tổng giám đốc của công ty Phân Kim Bảo?”
Hà Kỳ rất bình tĩnh, dường như những ai theo ngành nghề đen tối này nhiều năm, trên người đều mang nét mờ ám khó hiểu, khiến người khác không dễ nhìn thấu.
Hà Kỳ đáp: “Đúng vậy.”
Hứa Mộng Sơn: “Cụ thể phụ trách cái gì?”
Hà Kỳ: “Các khoản thu chi.”
Hứa Mộng Sơn: “Thúc nợ?”
Hà Kỳ: “Cũng có thể nói vậy.”
Hứa Mộng Sơn: “Các anh triển khai công việc cụ thể ra sao?”
Khuôn mặt Hà Kỳ vẫn không chút nao núng: “Chính là một vài thủ đoạn thông thường như nhắn tin, gọi điện. Cũng sẽ tìm đến người thân bạn bè của những người vay nợ, cố gắng khiến bọn họ trả nợ nhanh nhất có thể.”
Hứa Mộng Sơn cười cười, tên này nói khéo thật đấy. Gã đàn ông trước mặt hiển nhiên là một tay lão làng, cảnh sát hỏi gì, gã đáp nấy, tuyệt đối không nói nhiều thêm một chữ.
“Anh biết Phán Linh Linh không?”
Hà Kỳ thản nhiên: “Không biết.”
“Chẳng phải anh phụ trách thúc nợ sao? Chẳng phải tuần trước cô ấy đã bắt đầu nhận được các loại tin nhắn quấy nhiễu và uy hiếp từ các người hay sao? Anh còn nói không biết cô ấy?”
Hà Kỳ cười mỉm: “Đồng chí cảnh sát, khách hàng của công ty chúng tôi có mấy nghìn người, tôi là quản lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877713/quyen-3-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.