Nói ra những lời này, lòng Vưu Minh Hứa cũng bí bức vô cùng. Cô cúi đầu đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không nói không rằng túm chặt tay cô. Vưu Minh Hứa hất tay ra, anh lại túm lấy, hai người giằng co một hồi, cuối cùng cô phát cáu, ấn anh lên tường, đôi mắt như sắp phun ra lửa: “Mẹ nó, anh có nghe hiểu tiếng người không thế? Giờ đừng có ngây ngốc bán manh giả đáng thương với tôi…”
Chưa nói dứt lời, Ân Phùng dứt khoát cúi đầu hôn lên môi cô. Vưu Minh Hứa ngẩn người, run lên, anh thuận thế ôm chặt eo cô, cúi đầu dùng sức hôn sâu hệt như một con sói. Hơi thở quen thuộc bỗng chốc bao phủ toàn bộ khoang miệng, Vưu Minh Hứa chỉ cảm thấy bao nỗi tâm tình uất ức, đau khổ, cam nguyện, bực bội, ngọt ngào và kích thích cực độ hỗn tạp đan xen đã chôn vùi rất lâu rất lâu chợt hoàn toàn bùng nổ trong giờ khắc này.
Song cô vẫn giữ được lý trí, đẩy mặt anh ra, anh va trúng tường, cũng thở hồng hộc giống cô nhưng đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vưu Minh Hứa: “A Hứa, tôi không phải trẻ con, tôi đều hiểu cả. Đừng buồn, cũng đừng tự trách, đó không phải lỗi của cô. Điều tra án vốn đã tồn tại rất nhiều nguy hiểm và những yếu tố chưa xác định, cô là người chứ không phải thần thánh, không thể dự tính trước mọi việc.
Hơn nữa còn có tôi bên cạnh cô nữa mà! Không cần biết tiếp sau đây cô sẽ liều mạng cùng ai, khó khăn cỡ nào, Vưu Anh Tuấn đều sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877712/quyen-3-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.