Những lời của Ân Phùng khiến Vưu Minh Hứa không mấy dễ chịu, vì anh đưa thẳng ra kết quả quá mức nhanh chóng. Mà một cảnh sát hình sự như cô coi trọng nhất luôn là chứng cứ, hơn nữa cô cũng không quá hiểu rõ về ngành tâm lý tội phạm. Song cô không biểu lộ ra mặt, chỉ đổi hướng chân, tiếp tục nói: “Nói xem vì sao.”
Ngược lại, tâm hồn Ân Phùng đã bị cặp chân dài nõn nà của cô mang đi mất. Vốn anh không để ý, vì hôm nào cô cũng đẹp, nhưng hiện tại mới nhận ra cô mặc đồ ngủ.
Đó là chiếc áo T-shirt rộng rãi thoáng mát và chiếc quần cộc. Song Ân Phùng vừa nhìn liền biết (anh cũng không biết vì sao lại biết) cô không mặc đồ lót. Chiếc áo đó chốc chốc lại tôn lên đường nét cơ thể cô. Chiếc quần short dài tới đầu gối làm nổi bật lên làn da trắng nõn dưới ánh đèn. Cô mảnh mai nhưng đôi chân chắc khỏe, những đường nét cân đối nhờ rèn luyện chứ không giống với những người con gái liễu yếu đào tơ. Ân Phùng thấy đường nét thế này mới là đẹp nhất.
Ân Phùng thả hồn bình luận một lúc lâu, đến khi đầu bị ăn một quả đấm anh mới hồi hồn, đập vào mắt là gương mặt hùng hổ của Vưu Minh Hứa: “Anh nhìn đâu đấy hả? Tôi còn đang hỏi chuyện anh đó!”
Ân Phùng sờ đầu ngượng ngùng song cũng mừng thầm. Vưu Minh Hứa nhìn rõ mồn một ban nãy tên nhãi này đang nhìn chằm chằm đùi cô.
Hừ, khiếu thẩm mĩ quả không tồi. Có điều, anh ta hiểu thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877669/quyen-2-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.