“Hung thủ xếp chồng tại đây sau khi giết họ.” Vưu Minh Hứa nói.
Hứa Mộng Sơn gật đầu, Phán Giai nói: “Nếu không người mẹ chắc chắn sẽ ôm con, tư thế của thi thể cũng không được tự nhiên.” Hứa Mộng Sơn nói: “Trong bếp cũng không có dấu vết tranh chấp giằng co.”
Ba người cùng chìm trong im lặng. Viên cảnh sát ban nãy tiếp tục: “Theo lời khai của hàng xóm còn phát hiện chứng minh thư nhân dân tại hiện trường, người mẹ tên Tạ Huệ Phương, 41 tuổi, cô ấy là kế toán cho công ty thương mại gần đây. Con gái tên Tằng Tử Nam, 9 tuổi, học sinh của trường tiểu học cạnh nơi này. Con trai Tằng Tử Hiên, 4 tuổi rưỡi, đi học lớp mầm cũng cạnh nơi này.
Theo như lời của mấy người hàng xóm, vì để tiết kiệm tiền và nghỉ ngơi, trưa hôm nào Tạ Huệ Phương cũng đi bộ về nhà ăn cơm. Hai đứa con thường sẽ ở lại trường học. Nhưng hôm nay có người hàng xóm thấy Tạ Huệ Phương đón con trai về, nói là cậu bé bị ốm nên đưa về nhà chăm sóc.”
“Chỗ đó.” Hứa Mộng Sơn nói. Mọi người cùng nhìn ra phòng khách, hai hộp thuốc cảm cúm cho trẻ em để mở trên tủ ti vi.
“Con gái quay về khi nào?” Phán Giai nói.
“Cũng là vào buổi trưa.” Hứa Mộng Sơn đáp lời, anh ấy có sức quan sát nhạy bén, đồng thời có kiến thức vững chắc trong ngành Pháp y, anh ấy ngồi xuống nhìn thi thể, nói: “Bọn họ chết khoảng tầm 6-7 tiếng trước.”
“Vì sao cô bé lại về nhà?” Phán Giai hỏi.
“Chắc vì điều này.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877652/quyen-2-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.