Ai nấy đều lặng thinh. Bấy giờ khoảng tầm một giờ sáng, nhiệt độ trên cao nguyên giảm xuống mức thấp nhất, cho dù có mặc áo khoác cũng vẫn cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt đang xâm nhập vào cơ thể. Trừ chiếc đèn trong tay bọn họ thì cả thế giới vẫn đang chìm trong một màu đen yên tĩnh. Nằm cách không xa, khu rừng mà người đó đi vào, là một mảng hiu quạnh, tịch mịch.
Minh Thao bước giật lùi, không biết là đang trốn tránh đám đông, trốn tránh chiếc xe kia, hay là trốn tránh khỏi bóng tối, cậu ta đang cười nhưng giọng nói run rẩy: “Hòn đảo cô lập, thế này có khác gì đảo cô lập? Nửa đêm nửa hôm sẽ không có xe nào đến đây, nơi này cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Khi vừa đến đây tôi đã phát hiện điện thoại không còn tín hiệu, không gọi đi được. Giờ thì bánh xe cũng bị chọc thủng rồi! Muốn đi cũng không được! Tên sát thủ liên hoàn trên đường quốc lộ đó đến rồi, hắn ta đến thật rồi!”
Cậu ta còn chưa nói hết, cổ áo đã bị xách lên, sau đó cả cơ thể bị ép vào thân xe. Cố Thiên Thành lạnh lùng nhìn cậu ta, gằn khẽ: “Tôi nói rồi, cậu còn nhắc tới sát thủ liên hoàn dọa bọn họ thì sẽ ném cậu ra ngoài!”
Minh Thao trừng mắt nhìn anh, tung nắm đấm phản kháng, tiếc rằng sức lực Cố Thiên Thành khỏe hơn nhiều, cậu ta bị giữ chặt trên thành xe, anh hét lên: “Còn không ngậm miệng!”
Mặt Minh Thao đỏ bừng, bỗng mở to mắt, hét lên: “Tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-co-toi/877623/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.