Người đàn ông lịch sự cười với mọi người, bình chân như vại nói: “Vị này mới đúng.”
“Cái gì? Tôi mới không phải, anh đừng nói lung tung!” A Phương giật mình khiển trách.
Người đàn ông kia căn bản không để ý tới kháng nghị của cô, gương mặt tươi cười nói: “Thực ra, hai chúng tôi tháng sau sẽ kết hôn, đến lúc đó hoan nghênh mọi người đến uống rượu mừng.”
“Cái gì?” A Phương trừng lớn mắt, gương mặt đỏ bừng nhìn anh giải thích: “Mới…Mới không có, ai muốn kết hôn với anh, tôi cũng không phải là hư đầu rồi!”
“Thật sao?” Anh nhíu mày, nụ cười trên mặt vô cùng dịu dàng, từng chữ từng chữ nhẹ giọng nói: “Em, khẳng định, nhất định?”
Trong nháy mắt mặt A Phương đỏ lên, nhưng cô còn thử giãy giụa: “Quang…Tiên sinh, tôi…tôi tôi tôi lại không biết anh, không…Không không không nên nói giỡn kiểu này nha!”
“Không biết tôi?” Anh híp mắt, trong đôi mắt đen thoáng qua tia nóng giận, nhưng vui vẻ trên mặt chưa hề giảm.
“Chúng ta cũng đã đính hôn, làm sao em có thể quên anh đây? Mấy năm nay anh đều thời thời khắc khắc nhớ em trong lòng đấy.”
Giống như bị hạ định thân chú, A Phương nghe vậy cứng đờ: “Đó…Đó chẳng qua là mẹ tôi đồng ý, tôi lại không có đồng ý…”
“Vậy ra em vẫn còn nhớ.” Khóe miệng người đàn ông giương nhẹ, hả hê nhìn về phía mọi người: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ và vị hôn thê có một chút vấn đề nhỏ chưa giải quyết, xin lỗi, tôi đi trước.”
“Lâm Tử Kiệt, anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-toi-bay-gio-tuy-em/2236815/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.