" Thật là đau." Trương Lam nói với Tiết Nhượng.
Tiết Nhượng ôm cô đứng lên, hàng người đang đi theo cũng ngừng lại, thầy giáo chen qua đám người, đi đến, vừa thấy, nói: "Mau đưa em ấy đi phòng y tế."
Tiết Nhượng gật đầu, Trương Lam không dám đi sờ sờ cánh mũi, cô biết mũi cô khẳng định rất xấu, nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, thấm ướt tóc mai.
Hàng ngũ rối rít, mọi người cũng quan tâm tới tình huống của Trương Lam, mới vừa rồi một màn kia mọi người cũng không biết chuyện gì, thấy dây giày của Trương Lam, liền cho là Trương Lam giẫm phải, chạy bộ mà dây giày bị tuột là rất nguy hiểm, trước khi Tiết Nhượng ôm Trương Lam rời đi, tầm mắt lướt qua đám người.
Ánh mắt lạnh như băng, làm cho Chung Miêu Miêu núp phía sau phát run, cô ta trốn, không dám lộ mặt.
Thấy Tiết Nhượng cùng Trương Lam đi xa, thầy giáo thể dục chỉ huy bọn họ, tiếp tục chạy, Chung Miêu Miêu tay đút vào trong túi, như không có việc gì tiếp tục chạy.
Tề Thư đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng Chung Miêu Miêu, trong lòng hốt hoảng.
Chung Miêu Miêu chạy một hồi, phát hiện Tề Thư không theo kịp, lập tức quay đầy nói: "Chạy đi chứ? Cậu làm sao vậy?"
Tề Thư nhìn cô ta, do dự, mới chạy lên, hai người song song chạy, trên mặt Chung Miêu Miêu mang theo ý cười nhàn nhạt, Tề Thư nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, còn có một chút chán ghét.
Lại chạy một vòng, Tề Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3009929/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.