Cổ Tiết Nhượng đỏ lên, nhìn về phía cây Thường Xanh xa xa, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh cảm xúc.
Trương Lam tựa vào trong ngực cậu, cũng ngửa đầu lên, nhưng bởi vì cậu cao, sau khi cô ngửa đầu, thấy đường cong cổ cậu, có hơi đỏ, cùng với hầu kết, độ cong của cằm cực kỳ có tính dẻo, Trương Lam nhìn cũng hơi đỏ mặt, cho dù là nhìn cậu từ góc độ này.
Cậu cũng rất đẹp trai.
Trương Lam nhón chân, vội vàng hôn xuống cổ cậu.
Tiết Nhượng chợt cúi đầu, hai mắt sâu thẳm, Trương Lam bị ánh mắt của cậu dọa sợ hết hồn, luôn có cảm giác mình sẽ bị nuốt vào bụng, cô giãy giụa, nhỏ giọng nói: "Tớ... chúng ta trở về lớp chứ?"
Cậu trầm trầm nhìn cô, lát sau, nói: "Được."
Giọng hơi khàn.
Sau đó cậu nắm tay cô, trở về trong lớp, kết quả hai người vừa đi ra khỏi thư viện, liền thấy mấy người Phan Vĩ, mấy người Phan Vĩ muốn trốn, liền bị hai người bắt tại trận, Trương Lam đỏ mặt: "Các cậu vẫn luôn ở đây sao?"
Phan Vĩ lắc đầu: "Không, là chúng tớ đi ngang qua, thật sự, chỉ đi ngang qua."
Chu Nghệ đi theo cũng gật đầu.
Tề Thích nắm tay Annie, lười biếng cười, biểu cảm cậu tin sao.
Tiết Nhượng đương nhiên không tin, cậu ngoắc ngoắc môi, nói: "Trở về lớp, đi thôi."
Trương Lam đi theo bên cạnh Tiết Nhượng, đi hai bước lại quay đầu, nhìn về phía Phan Vĩ, Phan Vĩ vò đầu hắc hắc nở nụ cười, lúc này Long Ngọc vừa vặn ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3009927/chuong-36-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.