"Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Khăn quàng cổ của Trương Lam bị người phía sau kéo lấy, Trương Lam quay đầu, Tiết Nhượng lười biếng dùng đầu ngón tay móc khăn quàng, nhàn nhạt nhìn cô.
Trương Lam túm khăn lại, le lưỡi với cậu: "Tại sao phải nói cho cậu chứ, bí mật!"
Tiết Nhượng nhìn chằm chằm đầu lưỡi phấn nộn của cô, đôi mắt tối sầm lại, cậu hơi buông tay: "Được, tôi cũng không phải muốn biết, dù sao nhất định là..." Cậu cố ý ngừng lại, cúi xuống, đến sát bên Trương Lam, ở bên tai cô thấp giọng nói: "Nhất định là nói chuyện cậu thích tôi."
"Mới không phải, mặt cậu thật dày."
Trương Lam đẩy cậu ra, ôm lấy cánh tay Long Ngọc, bước nhanh đi lên trước.
Tiết Nhượng lui về phía sau hai bước, tay đút trong túi, lười biếng đi theo.
Phan Vĩ ở một bên lắc đầu: "Tiết Nhượng, cậu bây giờ trông rất giống lưu manh."
Tiết Nhượng nhàn nhạt liếc cậu ta: "Tôi lưu manh với cậu sao?"
"Phi, tớ hơi sợ nha." Phan Vĩ hai tay ôm ngực, bộ dáng như bị dọa sợ.
Trong căn tin có nhiều người, đầu mùa đông, còn phải xếp hàng, Trương Lam cùng Long Ngọc đứng ở hàng sau, khăn quàng cổ của cô lại bị kéo, cô quay đầu, Tiết Nhượng nhíu mày nói: " Cậu cùng cậu ta, đi ra sau ngồi, tôi giúp cậu lấy cơm."
Long Ngọc bất mãn: "Cậu ta? Cậu ta là ai? Cậu không biết tên tớ sao?"
Tiết Nhượng nhấc mí mắt, nhàn nhạt nói: "Không biết."
"... Mẹ nó." Long Ngọc nhịn không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3009885/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.