Chung Lệ Nhan bưng sữa bò, vào phòng Tiết Nhượng, để lên bàn, thấy cậu tựa vào ban công gọi điện thoại, giọng trầm thấp, bà nhướng mày, đi tới.
Tiết Nhượng nhàn nhạt nhìn, Chung Lệ Nhan dừng lại, hướng con trai cười, lại chỉ chỉ sữa bò trên bàn, nói: "Nhớ uống."
"Vâng." Tiết Nhượng gật đầu.
Chung Lệ Nhan đi tới cửa, lại lên sân thượng nhìn, chỉ thấy Tiết Nhượng cúi đầu khóe môi hơi mỉm cười.
Mày của bà nhíu lại, cuối cùng, không lên tiếng, đóng cửa đi ra ngoài.
Phòng khách thật yên tĩnh.
Tiết Khang một tuần nữa mới về, Chung lệ Nhan ngồi xuống, cầm lấy máy tính xách tay, gõ xuống bàn phím, ba phút sau, bà buông laptop ra.
Đứng dậy, lần nữa tới cửa phòng của con trai, yên lặng chờ hai giây, bà vặn cửa phòng ra.
Đi vào.
Tiết Nhượng mở cửa kính sân thượng ra, đúng lúc vào phòng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Tiết Nhượng thoáng qua một tia không kiên nhẫn.
Chung Lệ Nhan cười nói: "Sữa còn nóng, mau uống một chút."
"Đã biết." Tiết Nhượng đi qua, cầm cốc sữa lên, ngửa đầu uống.
Chung Lệ Nhan cũng không đi ra ngoài, chờ cậu uống xong, lấy cốc: "Đi ngủ sớm một chút, đừng thức quá muộn."
"Vâng, mẹ cũng ngủ đi, ngủ ngon."
Tiết Nhượng trở lại bên giường, Chung Lệ Nhan nhìn cậu, đi ra, đóng cửa.
Cửa vừa đóng, trong phòng an tĩnh, ngón tay thon dài của Tiết Nhượng nắm gối, cầm gối hung hăng ném lên cửa.
Gối yên tĩnh từ trên cửa, rơi xuống sàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3009857/chuong-18-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.