Trong tiểu khu ở khu rừng nhỏ. 
Tiết Nhượng ở dưới lầu từ trong túi lấy ra một viên kẹo bạc hà, nhét vào trong miệng, nhai nát mới chậm rãi đi lên lầu, trong phòng mở đèn, Chung Lệ Nhan mang mắt kính ngồi trên ghế sofa, trên đùi để một chiếc máy vi tính, thấy cậu đi vào, thần sắc nghiêm túc: "Về trễ như vậy? Đi đâu, làm gì?" 
Cúi người thay giày, Tiết Nhượng lười biếng nói: "Cùng Phan Vĩ ở trong trường học." 
"Ở trường học làm gì? Đã trễ thế này, đề thi của lớp mười một con làm không?" 
"Làm." 
"Ba con mấy ngày nay đi công tác, con buổi tối về sớm một chút." 
"Được." 
Cậu đi tới tủ lạnh, kéo ra, lấy một chai coca, uống một ngụm, Chung Lệ Nhan nhìn tờ bảng điểm: "Thành tích của Phan Vĩ tụt xuống sao?" 
"Không biết." Tiết Nhượng lười biếng tựa vào trên tủ lạnh, ngửa đầu lại uống một ngụm, Chung Lệ Nhan ngồi trên sofa nhìn cậu, bà dừng một chút, mặt mày nhu hòa, nói: "Chu Di lần này không tham gia kỳ thi, thành tích của con bé như thế nào?" 
"Không biết." Đem chai coca uống hết ném vào trong thùng rác, Tiết Nhượng đi vào phòng vệ sinh. 
"Con sao cái gì cũng không biết vậy?" Giọng Chung Lệ Nhan bất mãn, nhưng cũng không tức giận, đứng dậy đi vào phòng bếp, nấu thức ăn khuya cho cậu. 
... 
Ngày thứ hai, Trương Lam trở lại trường học. 
Thấy trong trường học đang gắn biểu ngũ cổ động, đại hội thể thao mùa thu lại sắp tới. 
Bốn giờ rưỡi chiều, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-to-muon-bai-tap-chep-voi/3009836/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.