Lâm Bùi không đoán được Tống Tuần rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Trên thực tế, ngay cả bản thân anh cũng không biết.
Anh đối với Lâm Bùi không có tình cảm gì đặc biệt, chỉ là nhìn thấy cậu đứng dưới mưa rất cô đơn, thế là vô thức giúp cậu chỉnh lại tóc.
Tống Tuần thu tay lại, anh và Lâm Bùi nhìn nhau một hai giây, đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, "Quay lại thôi."
Lâm Bùi cũng chủ động né tránh, "Ừ."
Đến 8h30, Lâm Thừa Hiên nhận điện thoại. Sau khi nói chuyện, ông nhìn về phía con trai mình, nói: "Ông ngoại con vừa gọi."
Giọng nói ông có chút nghiêm túc.
Lâm Bùi ngẩng đầu nhìn về phía ông.
Văn Kiều cũng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Ông ngoại Lâm Bùi đến tuổi trung niên mới có con, bây giờ đã hơn bảy mươi tuổi, mặc dù cơ thể alpha khỏe mạnh, nhưng bà ngoại là omega mềm yếu, ở tuổi này khó tránh khỏi ốm đau.
Mẹ Lâm Bùi bệnh đã lâu, còn không thể tự bảo vệ bản thân mình, việc chăm sóc ông bà dĩ nhiên là giao cho Lâm Thừa Hiên.
"Bà đã lớn tuổi, thân thể không thoải mái."
Lâm Thừa Hiên vừa nói vừa đứng dậy mặc lại áo khoác, "Không phải bệnh cấp tính, nhưng cũng phải qua xem một chút."
Chuyện liên quan đến ông bà, Văn Kiều không thể can thiệp.
Lâm Bùi nhìn ông muốn đi, cũng đứng lên theo, "Cha, con..."
Lúc này, Lâm Thừa Hiên mới ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc, dường như đột nhiên nhớ tới nếu mình đi rồi, con trai sẽ không có chỗ để đi.
"Hay là tiểu Bùi ở lại đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ta-ngui-mot-chut-tin-tuc-to/426656/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.