Đến tối thứ 6, hai nhà chính thức liên hoan, Tống Tuần và mẹ anh đã sớm đến nhà hàng Yekaterina.
Văn Kiều đã đặt chỗ ở nhà hàng này từ nửa tháng trước.
Đúng như tên của nó, nhà hàng được trang trí theo phong cách châu Âu cổ điển, tầng cao nhất được thiết kế hoàn toàn bằng kính, được bao phủ bởi các dây leo xanh tươi đẹp mắt, vào ban đểm ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Bọn anh ngồi không bao lâu, Lâm Bùi đã đến.
Lâm Bùi ăn mặc khá đơn giản, bên trong mặc áo sơ mi trắng cổ chữ V, bên mặc khoác thêm một chiếc áo khoác đen. Bên ngoài trời mưa nhỏ, cậu không mang ô, tóc hơi ướt.
Đôi mắt đen nhánh dường như dính nước, đặc biệt xinh đẹp.
Tống Tuần hơi ngạc nhiên.
Anh không nghĩ cậu sẽ mặc như vậy trong tình huống này.
"Cô, chú..."
Thấy người nhà họ Tống đã đến đông đủ, Lâm Bùi sững sờ, vội vàng xin lỗi, "Trên đường hơi kẹt xe, cháu tới muộn, thật có lỗi thật có lỗi."
"Ai da, không có gì, là cô muốn sớm gặp cháu nên mới đến sớm."
Văn Kiều rất quý cậu, lập tức bảo cậu ngồi bên cạnh Tống Tuần.
Nhà hàng mở điều hòa, mặc dù nhiệt độ hơi thấp, nhưng Lâm Bùi mới bị dính mưa, cảm thấy có chút khó chịu, nên cởi áo khoác.
Người phục vụ nhanh chóng đi tới, giúp cậu treo quần áo.
Không biết có phải do nhân viên không điều chỉnh tốt khoảng cách giữa hai ghế hay không, khiến cho hai chiếc ghế rất gần nhau. Khi ngồi xuống, nhiệt độ cơ thể hơi cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ta-ngui-mot-chut-tin-tuc-to/426655/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.