"Đáng để tớ ngủ cùng một lần."
Lâm Bùi nói.
"Thôi đi, cậu có gan làm à."
Thiếu niên liếc mắt, cười nhạo cậu, "Lần trước tụ họp, cậu uống say, không phải cậu không dám hay sao?"
"Hôm đấy không giống."
"Không giống chỗ nào?"
"Đêm đầu không giống." Lâm Bùi nheo mắt lại, cắn nát que kẹo, khóe môi cười đầy ẩn ý, "Tớ chỉ muốn ăn hương vị nguyên bản, không muốn uống rượu tâm."
"Cậu cút đi."
Người bạn mắng một câu, mang cây gậy cậu vừa ném đi trở lại, "Còn 3 trái, 100 tệ 1 trái, chơi hay không?"
"Cậu chắc chắn?"
Đã ăn xong kẹo, nhưng Lâm Bùi không có ý định vứt chiếc que đi, tùy tiện đung đưa giữa môi, mang theo vài phần lưu manh và hư hỏng, nhưng chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc lại lộ ra vẻ ngây thơ không thể ngăn cản.
"Chắc chắn!" Người bạn nghiến răng ken két, "Tớ nhất định phải lấy lại số tiền thua cược lần trước trở về!!"
"Tới đi, đến lúc thua đừng khóc."
Cậu lười biếng đứng thẳng, nhìn về phía trái bi-a, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng sắc bén.
Cậu nắm cán gậy một lúc lâu, thiếu niên nhịn không được nhìn về phía cậu, ánh đèn lờ mờ chiếu vào một bên mặt Lâm Bùi, vẻ mặt xa lạ lại có chút quen thuộc.
Một phát xuống lỗ.
"Cậu cứ nói tiếp đi..."
Lâm Bùi đắc ý cười, nhướng mày kiêu ngạo, "Tao đây chính là thiên tài trong thiên tài."
*
Tống Tuần sau khi tan học không đi uống rượu chơi game với Trần Siêu, cũng không về nhà, một mình đi đến Trung tâm Y tế Quốc tế.
Các đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ta-ngui-mot-chut-tin-tuc-to/426648/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.