Lâm Bùi rất trắng, làn da cậu giống như được làm từ gốm sứ, làn da non nớt vô cùng tinh xảo, dường như mỗi một ngón tay đều có thể để lại dấu vết trên mặt cậu.
Mái tóc đen của cậu mềm mại giống như tai của chú chó con, mềm mại rũ xuống bên cạnh chủ nhân; đôi mắt cũng là một màu đen nhánh, lông mi dài nhướng lên, nhẹ nhàng che khuất đôi mắt, mang theo một chút mê man, nhìn thật trong sáng và ngây thơ.
Nhìn có vẻ là tiểu công tử được nuông chiều từ bé.
Nghĩ đến điểm này, vẻ mặt Tống Tuần nhạt đi rất nhiều.
Nhóm nam sinh phía bên kia vẫn còn đang đánh loạn, anh lẳng lặng nhìn Lâm Bùi một lúc, rồi chợt đứng dậy, đi tới chỗ cậu.
"Thứ 6 tuần này tôi sẽ về."
Tống Tuần đứng trước bàn học Lâm Bùi, ánh mắt rũ xuống, ngừng một lúc, mới nói thêm một câu, "Đến lúc đó, cậu ngồi cùng xe với tôi đi."
Lâm Bùi hơi há miệng, lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Sự chán ghét của Tống Tuần đối với cậu đều không hề che giấu, nếu không cũng sẽ không ở trong trường náo nhiệt một hồi. Rõ ràng Tống gia và Lâm gia chỉ cách nhau mấy chục mét, nhưng chỉ cần đến kì nghỉ, Lâm Bùi tuyệt nhiên không bao giờ nhìn thấy Tống Tuần trên đường về nhà.
Cậu còn mơ hồ nghe người làm vườn ở Tống gia nói, chỉ cần đến kì nghỉ, Tống Tuần cũng rất ít khi ở nhà, cuối tuần cũng thường xuyên đi chơi đến hơn một giờ mới về.
Hành tung kỳ quái, giống như là đang cố tình tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-ta-ngui-mot-chut-tin-tuc-to/426647/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.