Dịch: Tồ Đảm Đang
Tôi đi đến điểm hẹn, là một nơi khuất trong một con hẻm.
Một quán trà nhỏ đơn sơ, chưa bước vào cửa đã ngửi thấy hương trà thoang thoảng. Bên trong quán có một vị khách, là một người đàn ông.
Lúc vào trong tôi vô thức nhìn đồng hồ.
"Anh không tới trễ, là tôi tới sớm." Vị khách đang ngồi ấy nhìn tôi. Cậu ta gỡ chiếc kính râm xuống, lộ ra một gương mặt anh tuấn sáng sủa.
Tưởng Chí Dao, đội trưởng nhóm nhạc Wildfire.
"Mời." Cậu ta thể hiện sự lịch sự với tôi.
"Cảm ơn." Tôi ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy một sự mất tự nhiên.
Tôi nghĩ, sự lúng túng này là đến từ ánh mắt sắc bén nhưng bình tĩnh của đối phương.
Cậu ta bưng một ly trà cho tôi. Rõ ràng ly trà vẫn đang tỏa lên hơi nóng, mà lại bốc ra mùi hương lạnh lẽo.
"Đây là trà tuyết sơn, xin mời nếm thử." Tưởng Chí Dao bưng ly trà, trước tiên là ngửi một chút, sau đó nhấp một ngụm nhỏ.
Vì động tác ấy, tôi đã chú ý đến ngón tay của cậu ta, trắng trẻo, thon dài, đốt ngón rõ ràng.
Tôi cũng uống một ngụm rồi bỏ ly xuống.
Ánh mắt của Tưởng Chí Dao vẫn chưa bỏ qua cho tôi.
"Xin hỏi..." Tôi chỉ có thể mở miệng trước.
"Xin lỗi." Tưởng Chí Dao thu ánh mắt về. "Tôi chỉ là muốn nhìn anh kỹ chút mà thôi."
Tôi vẫn chưa hiểu ý lắm, cậu ta nói tiếp. "Nhìn người mà Trì Hựu Lân ngày đêm mong nhớ."
Lòng tôi chấn động.
Cậu ta biết.
Tưởng Chí Dao nhìn ra được suy nghĩ của tôi. "Wildfire thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1163031/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.