Dịch: Tồ Đảm Đang
Mười năm trước, giọng hát của Trì Hựu Lân rõ ràng, tươi sáng và kiêu ngạo, mà hiện tại em lại dịu dàng thể hiện ca khúc đầy uyển chuyển như vậy.
Tôi nhớ lại lúc em rơi lệ hát bài "Sói con" với tôi.
Cũng nhớ lại em từng nói với tôi, mỗi một bài hát mà em viết, đều là vì tôi.
Ca khúc dần đến đoạn kết, mãi đến khi âm cuối cùng chấm dứt, ánh đèn sân khấu tắt đi, màn sân khấu từ từ hạ xuống. Bóng dáng Trì Hựu Lân chầm chậm biến mất trong ánh mắt mọi người.
Không có sự bùng nổ nào trong sân vận động lớn như vậy, chỉ còn lại tiếng nức nở của người hâm mộ.
Kiều Nặc ở bên cạnh tôi cũng đang lặng lẽ lau nước mắt.
Dòng người rời đi trong sự tiếc nuối.
Nhân viên bảo vệ không thể không đến hối thúc. Có lẽ mọi người đều cảm thấy rằng nếu đứng lại thêm một lúc nữa thì hiện thực tàn khốc sẽ đến trễ một chút.
Cuối cùng, nhạc kết người tan.
Lúc tôi và Kiều Nặc ra ngoài, cô ấy vẫn đang điều chỉnh lại tâm trạng.
"Anh không ra sau khán đàn gặp em trai nhà mình chút sao?" Mũi cô ấy đang đỏ lên, hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
Bây giờ tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Tôi lấy hộp trang sức của mẹ mua ra, Kiều Nặc mừng rỡ nhận lấy.
"Cái này thật đắt quá, thay em cảm ơn dì nhé."
Cùng lúc đó, tôi phải cho cô ấy một câu trả lời.
"Kiều Nặc." Tôi trực tiếp gọi tên họ cô ấy.
Cô ấy sững sờ, ngẩng đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cho-soi/1163030/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.